Phong Thần Châu

Chương 1823: “Công tử làm gì vậy?”  




 Như đại thánh thiên địa, như nữ hoàng nhân gian!  

 

Thời gian từ từ trôi qua.  

 

Hai bóng người một đứng một ngồi, cứ yên tĩnh như vậy.  

 

Một đêm nháy mắt trôi qua.  

 

Tần Ninh đi ra đại điện, đóng chặt cửa lại.  

 

“Sư tôn”.  

 

“Công tử!”  

 

Thạch Cảm Đương và Vân Sương Nhi lúc này cùng đi lên.  

 

“Được rồi”.  

 

Tần Ninh tiếp tục nói: “Còn cần bao lâu để hoàn thành lột xác thì cũng phải xem tạo hóa của Viên Viên”.  

 

“Vậy người ở trong đó chờ một đêm làm gì?”, Vân Sương Nhi vội vàng nói.  

 

Nghe Vân Sương Nhi nói thế, Tần Ninh ký đầu Vân Sương Nhi, cười mắng: “Cô nhóc nhà cô tưởng tượng nhiều thật đấy”.  

 

Vân Sương Nhi lè lưỡi, không nhiều lời.  

 

Ông...  

 

Mà lúc này, trong đại điện có một cột sáng đột nhiên bay lên không.  

 

Mang theo một Đế uy huy hoàng tràn ngập phía chân trời, mặc dù là cách trăm dặm cũng có thể chứng kiến.  

 

“Đã bắt đầu rồi đấy!”  

 

Tần Ninh lúc này cười nói: “Qua lần này, sẽ không còn là Hoàng thể Cửu Chuyển Linh Lung Thể nữa, mà là Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung Thể!”  

 

Vân Sương Nhi tràn đầy sự ước ao trong mắt.  

 

“Vậy chúng ta đi nơi nào?”  

 

“Đến một nơi tên là cung Triết Vân!”  

 

Tần Ninh đứng chắp tay, tâm trạng rất tốt.  

 

Đúng là tâm trạng rất tốt.  

 

Nếu Diệp Viên Viên lột xác thành công, tương lai nhất định sẽ có thành tựu nữ hoàng.  

 

Hơn nữa, suy nghĩ trong lòng của cô nhóc kia bị hắn nhìn thấy, làm cho hắn cũng thấy vui vẻ trong lòng.  

 

Oanh...  

 

Mà lúc ba người chuẩn bị rời đi, đại môn Thiên Cung bất chợt run rẩy mãnh liệt.  

 

“Có người đến!”  

 

Thạch Cảm Đương hơi căng thẳng.  

 

“Hoàng thể lột xác Đế thể, ánh Đế phóng lên cao, không che nổi”.  

 

Tần Ninh mở miệng nói: “Chẳng qua Viên Viên hiện tại không được phép bị bất kỳ ai quấy rầy!”  

 

Tần Ninh nói xong thì xoay người lại nhìn.  

 

Cửa chính đại điện.  

 

Bàn tay hắn vung lên, trong nháy mắt, trên cửa chính đại điện có một ánh hào quang, từ từ lóe lên.  

 

“Công tử làm gì vậy?”  

 

“Tạm thời phong ấn lại điện này, đảm bảo sự đột phá của Viên Viên không bị ảnh hưởng”.  

 

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Tình trạng kỳ lạ này nhất định sẽ lôi kéo sự chú ý của mọi người, nếu bị quấy rầy thì sẽ gặp chuyện lớn đấy!”  

 

Tần Ninh lúc này có sắc mặt nghiêm nghị.  

 

Còn người ngoài cửa cung là ai, hắn cũng không để bụng.  

 

Chỉ là Diệp Viên Viên ở bên trong điện cũng không thể bị quấy rầy.  

 

Tần Ninh vung ra từng chưởng.  

 

Từng dòng linh văn được ngưng tụ.  

 

Trong lúc đó, cửa điện bị linh văn hoàn toàn bao trùm, hợp thành một hình cái khóa khắc ở trên cửa.  


 

Tiếng xé gió vang lên liên tục, có hơn mười người xông vào.  

 

Cửa cung và đại điện cách nhau trăm mét, tiếng nước chảy liên tục không ngừng, hơn mười người kia phi vào cung, thấy có ba bóng người đứng vững thì sửng sốt.