Cùng với tiếng quát của Tần Ninh, Diệp Viên Viên gật đầu.
Từ từ, Diệp Viên Viên dần yên ổn lại.
Tần Ninh nhẹ nhàng mơn trớn đường lưng bóng loáng của Diệp Viên Viên, chạm tay ra sau lưng nàng và nói: “Tiếp đó, ta truyền cho cô đế quyết Cửu Chuyển, đây là công pháp cô cần tu hành trước khi đạt cảnh giới Thánh Nhân!”
“Như vậy, mới có thể làm cho Đế thể của cô càng thêm hoàn mỹ!”
Tức thì, một ý niệm của Tần Ninh dung nhập vào đầu Diệp Viên Viên.
Nhưng vừa mới dung nhập thì Tần Ninh liền ngẩn ra.
Diệp Viên Viên bây giờ chưa hiện hồn phách, nhưng ý niệm trong đầu lại có một bóng dáng được ngưng tụ ra.
Bóng dáng đó đứng chắp tay, mặc áo trắng, thoạt nhìn giống như tiên nhân không nhiễm bụi trần.
Không phải hắn thì là ai!
Bị Tần Ninh nhìn thấy điều bí mật này, Diệp Viên Viên tức thì đỏ mặt.
“Công tử ta có mị lực như vậy, tự nhiên là sẽ khiến cô ái mộ, việc gì phải xấu hổ?”, Tần Ninh cười nói.
Thân thể Diệp Viên Viên liền cứng đờ.
Tần Ninh trong lòng mỉm cười, bất tri bất giác cũng có chút đắc ý nho nhỏ.
Hắn chính là lấy người phục người chứ không ép buộc Diệp Viên Viên.
Mỉm cười, Tần Ninh chính là một ý niệm rót vào.
Đế quyết Cửu Chuyển!
Chính là công pháp thể thuật xứng đôi với Cửu Chuyển Linh Lung Thể.
Lúc trước Diệp Viên Viên ở cảnh giới Linh Hải đã bắt đầu tu hành Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết.
Hiện nay đến cảnh giới Địa Vị, Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết sớm đã công đức viên mãn, tu hành đại thừa!
Đế quyết Cửu Chuyển mới là công pháp thể thuật xứng đôi với Đế thể Cửu Chuyển Linh Lung Thể.
Diệp Viên Viên có đế quyết Cửu Chuyển khẩu quyết, phối hợp Hoàng Diệp Hỏa Thánh Nhũ rồi bắt đầu tu hành.
Tức thì, trong cơ thể nàng truyền ra từng luồng lực lượng.
Chín linh văn vờn quanh thân.
Một khí chất thánh khiết từ trên trời giáng xuống, tưới quanh thân thể nàng.
Tần Ninh thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Thành công rực rỡ!
Sau đó, hắn nhìn Diệp Viên Viên tự mình đi từng bước hoàn thành quá trình Hoàng thể lột xác Đế thể.
Tần Ninh rút tay lại, định đứng dậy.
Nhưng lúc này, một đôi tay ngọc đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn.
“Công tử... Ta... Ta hơi sợ!”, Diệp Viên Viên run run nói.
“Yên tâm, ta không đi đâu cả!”
Tần Ninh cầm lại bàn tay ngọc, nói: “Ta chỉ ở đây thôi, cô ổn rồi thì ta mới đi!”
Thánh uy!
Hoàng uy!