Đi được khoảng nửa ngày thì đến cuối rừng hoa.
Xuất hiện ở trước mắt bốn người là một quảng trường.
Quảng trường hình vuông.
Mà ở bốn góc của quảng trường có bốn cột đá màu xanh sừng sững cao trăm trượng.
Lúc này trông cột đá màu xanh vô cùng to lớn.
Toàn bộ quảng trường dài rộng trăm mét, quảng trường có thiết kế xoắn ốc, các vòng tròn dần dần thu nhỏ.
“Quảng trường Vạn Lâm!”
Tần Ninh không khỏi cảm thán nói: “Chỗ tốt!”
“Là sao?”
“Đợi một lát nữa các ngươi sẽ biết ngay thôi”.
Tần Ninh đi đến gần quảng trường, đi quanh một vòng.
Cuối cùng đi đến góc đông nam thì dừng bước.
“Chính là chỗ này!”
Tần Ninh mở miệng nói: “Ba người đi dọc theo hướng này vào bên trong, không được dừng lại!”
“Nhớ kỹ, nhất cổ tác khí*, có thể đến được càng gần tâm thì càng tốt, tốt nhất là tiến được vào bên trong tâm!”
* nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc).
Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng gật đầu.
“Sư tôn, cái này rốt cuộc là gì vậy?”
“Chờ các ngươi đến được đó thì nói tiếp!”
Ba người không hỏi thêm gì nữa, bước đi.
Tần Ninh lúc này nhìn theo bóng ba người đi vào sâu bên trong, sải bước đi.
Bùm...
Tiếng nổ vang trời liên tiếp vang lên.
Lúc ba người bước đi, toàn bộ vòng xoáy ở bên trong quảng trường lúc này phóng ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Cũng không phải là màu xanh đậm của cây cỏ mà là một ánh sáng màu xanh trong suốt như pha lê.
Giống như ánh sáng do một viên tinh thạch phản chiếu mà thành.
Đến gần tâm, còn cách khoảng năm trăm mét.
Phía trước dường như có một ngọn núi đang không ngừng chèn ép về phía hắn ta hướng ra bên ngoài.
Sức mạnh kia càng đến gần càng tăng lên gấp bội.
Lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng dừng bước.