Phong Thần Châu

Chương 1742: “Sư tôn vẫn nhịn được hả?”  




 “Năm đó Cửu U Đại Đế từng đi tới đại lục Trung Thần. Khi đó, Thần gia mới chỉ là một tiểu gia tộc ở đại lục Trung Thần mà thôi, còn không được xếp hạng”.  

 

“Tần Ninh coi trọng thiên phú và tâm tính của Thần Phong, từng ở đây dạy dỗ hắn ta”.  

 

“Về sau còn tác hợp cho Thần Phong và Nguyệt Khuynh Thành của Nguyệt gia ở đại lục Băng Nguyệt thành thân!”  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này hiểu ra.  

 

Sát Trường Sinh của đại lục Bắc Thương, tiên tử Thanh Hà của đại lục Thiên Long chắc cũng là người mà Tần Ninh năm đó đã từng giúp đỡ.  

 

“Công tử vì sao lại...”  

 

“Vì sao giết bọn họ?”  

 

Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Kiếm Đoạn Không là huyền khí cấp Thiên, có thể nói là nói là đứng đầu trong nhóm huyền khí”.  

 

“Ba đại cảnh giới Nhân Vị, Địa Vị, Thiên Vị, huyền khí cũng chia làm ba cấp, cấp Nhân, cấp Địa, cấp Thiên”.  

 

“Kiếm Đoạn Không đã có linh tính”.  

 

"Thần Phong dù chết nhưng đã gửi lại một ý niệm ở trong kiếm Đoạn Không".  

 

“Nhưng kiếm Đoạn Không cuối cùng vẫn chém về phía Tần Ninh. Ở giây phút cuối cùng, kiếm đã dừng lại, không phải do ý niệm đó mà là do kiếm Đoạn Không”.  

 


Cốc Tân Nguyệt lẩm bẩm nói: “Nhân tâm còn không bằng kiếm tâm...”  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tức thì hiểu ra.  

 

Có lẽ điều thật sự khiến Tần Ninh diệt Thần gia chính là Thần Phong!  

 

“Ta ghét nhất cô ở điểm này, đó chính là có suy nghĩ thấu cả tâm can của ta!”  

 

Đột nhiên, một âm thanh vang lên, Tần Ninh đi tới, ngang ngược ôm Cốc Tân Nguyệt vào ngực.  

 

Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua vòng eo tinh tế của Cốc Tân Nguyệt, hắn cười nhạt nói: “Thông minh quá cũng không tốt, ta không thích lắm đâu”.  

 


“Cô thấy Sương Nhi như vậy có phải tốt hay không...”  

 

Lời này vừa nói ra, Vân Sương Nhi liền vui vẻ trong lòng.  

 

Nhưng lập tức cũng xấu hổ không ngớt.  

 

“Công tử nói ta ngốc!”  

 

“Sương nhi không phải ngốc mà là đơn thuần!”  

 

Tần Ninh cười nói: “Viên Viên là tính tình lãnh đạm, không thích nói nhiều, nhưng rất thận trọng, còn cô chính là đơn thuần khả ái”.  

 

“Còn Tiểu Nguyệt Nguyệt biết quá nhiều, ta không yêu thích”.  

 

Cốc Tân Nguyệt cũng không tức giận, mặc cho Tần Ninh ôm nàng vào ngực.  

 

“Chàng cũng chỉ giỏi nói mồm, trêu đùa ta vậy thôi!”  

 

Cốc Tân Nguyệt đột nhiên ôm lấy cổ của Tần Ninh, trêu chọc: “Có bản lĩnh thì ăn ta đi!”  

 

“Sư tôn vẫn nhịn được hả?”  

 

Đột nhiên, Thạch Cảm Đương thò đầu ra từ giữa hai cô gái, căm giận nói: “Là đàn ông thì không thể nhịn, chén thôi!”