Tần Ninh vì bảo vệ mạng sống của ông ta mà phải trả cái giá thật lớn. Chỉ riêng Vạn Linh châu cũng đã có giá trị vạn kim rồi.
Còn chưa nhắc tới, Tần Ninh phải tiêu hao tuổi thọ.
Người bên ngoài không biết, nhưng ông ta thì hiểu.
Tuổi thọ là quý giá nhất.
Tần Ninh ở kiếp trước đã làm chuyện này rồi, mỗi lần đều tổn thương nguyên khí nặng nề.
Lần này, cũng không ngoại lệ.
Ân tình của Tần Ninh với ông ta không chỉ hình dung bằng mối quan hệ chủ tớ.
Mà lần này, những người đó, phải trả giá thật lớn!
“Đi!”
Thạch Cảm Đương lúc này nhấc Hạ Minh Động cùng Hạ Khai Nguyên lên.
Lão Vệ nắm lấy Hạ Vận Sinh.
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi dìu đỡ Tần Ninh, mấy người một mạch đi ra ngọn núi ở trước Thanh Vân Tông.
Hôm nay nơi ấy nhất định phải máu chảy thành sông!
Bất luận là cổ quốc Đại Hạ, hay là cổ gia Lĩnh Nam, ở trong mắt Tần Ninh thì đều không đáng giá nhắc tới.
Nhưng có một số người, ngươi không giết, ngươi lười giết, bọn họ lại tưởng là ngươi sợ bọn họ!
Thanh Vân tông!
Phía trước đại điện Thanh Vân.
Trên quảng trường.
Quảng trường này có thể chứa hơn vạn người.
Mà giờ khắc này, ở bốn phía quảng trường có hơn ngàn binh sĩ mặc áo giáp, tay cầm binh đao đứng vây quanh.
Ở trung tâm quảng trường.
Hai hàng ghế gỗ được chế tạo tỉ mỉ kỳ công trải dài hai bên.
Lúc này đã có không ít người ngồi ở trên ghế.
Gia tộc Hoàng Phủ.
Lão gia tử Hoàng Phủ Hùng dẫn theo tộc nhân, lẳng lặng ngồi xuống.
Trưởng tộc Vũ gia, Vũ Vân Phàm cũng dẫn theo tộc nhân đến.
Trưởng tộc Hoang gia cũng xuất hiện.
Không chỉ có những thế gia cổ này.
Cổ quốc Đại Phương!
Cổ quốc Đại Thịnh!
Tứ đại cổ quốc, lúc này cũng có quốc quân đích thân tới.