Thời gian từng phút trôi qua, sắc trời gần sáng.
Tần Ninh lúc này lảo đảo đứng dậy, sắc mặt tái mét.
Trước mặt hắn, Lão Vệ lúc này nhìn qua, râu tóc vẫn trắng xóa, nhưng cả cơ thể cũng đã ẩn chứa sức sống mãnh liệt.
Ngược lại Tần Ninh, mặt tái xanh, tựa hồ như ngoài lớp da ra thì không còn gì cả.
Nhưng Cốc Tân Nguyệt lúc này cũng phát hiện, có mấy sợi tóc mai của Tần Ninh đã chuyển sang màu trắng, cực kỳ chói mắt.
“Công tử!”
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi vội vàng tiến lên, nâng Tần Ninh dậy.
Nhìn Lão Vệ, Tần Ninh cười nói: “Ta không cho ông chết, ai cũng không dám lấy mạng của ông!”
“Công tử...”
Lão Vệ lúc này nghẹn ngào.
“Được rồi, không sao đâu”.
“Đúng đúng đúng, không sao đâu!”
Thạch Cảm Đương lúc này, đi tới bên cạnh Lão Vệ, cười ha ha nói: “Vệ lão đầu, ha ha... Ta là ai, ông có biết không?”
“Thiên Thanh Thạch!”
Lão Vệ liếc liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương, thản nhiên nói.
“Cũng không phải là chưa thấy ngươi lúc còn trẻ...”
Thiên Thanh Thạch!
Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi nhất thời sửng sốt.
Một trong các đồ tôn của Cửu U Đại Đế, Thiên Thanh Thạch.
Sao lại... trẻ như vậy??
Lần này, trong lòng hai cô gái, rất nhiều chuyện đều dần dần sáng rõ.
Lúc trước ở ngoại vi của Cửu U đại lục, một trong cửu soái là Thương Hư nguyên soái gặp lại Tần Ninh thì đều kính sợ một phép.
Cùng với việc sau đó Tần Ninh đi vào cung Thiên Thận, vì Tần Kinh Mặc mà tiêu hao tuổi thọ.
Cho đến lần này, Tần Ninh nhất định phải đi đại lục Thiên Long.
Thanh Vân tông, hắn làm tông chủ!
Tất cả, hai cô gái đã dần hiểu vì sao.
“Sai, bây giờ ông đây chính là Thạch Cảm Đương, Thạch Cảm Đương mới là tên thật của ta!”
Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Ta bây giờ là đồ nhi của Tần Ninh, không còn là đồ tôn nữa!”
“Ít hôm nữa nhìn thấy tiểu tử Thanh Vân kia, ta sẽ gọi là sư huynh, chứ không còn là sư tôn nữa, ha ha...”
Thạch Cảm Đương cười lớn.
Được gặp lại Tần Ninh, ông ta đã đủ thoả mãn.
Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, những người này, ở chín vạn năm trước, cùng ông ta, đều vì Tần Ninh mà tụ họp lại.