Thế nhưng một hồn của Tần Kinh Mặc đã tan biến hoàn toàn.
Những báu vật trời đất kia ngưng tụ thành một hạt ngọc, hội tụ tất cả linh khí đất trời và khí tức của sự sống.
Giờ phút này, linh khí đất trời và khí tức của sự sống bên trong vạn linh châu chạy thẳng một mạch vào bên trong cơ thể của lão Vệ.
Nhưng mà cho dù Tần Ninh có cố gắng như nào đi chăng nữa.
Cơ thể của lão Vệ vẫn nhẹ bẫng.
Tần Ninh hiểu rõ hơn ai hết điều này có nghĩa là gì.
Tiềm lực của lão Vệ ngày trước đã cạn kiệt.
Ngủ say một chỗ thì vốn cũng chỉ còn mấy trăm năm tuổi thọ.
Mà bây giờ số tuổi thọ ấy trải qua giày vò lần này sớm đã tiêu hao hết.
Ngay cả vạn linh châu cũng chỉ có thể khôi phục được khí tức của sự sống cho lão Vệ chứ không khôi phục được sức sống.
Theo lý mà nói thì lão Vệ có thể mất mạng... bất cứ lúc nào!
“Chết tiệt!”
Tần Ninh chửi thầm một tiếng.
“Công tử, không sao, lão hủ vốn là người sắp chết, có thể gặp lại công tử đã không còn tiếc nuối gì nữa rồi!”
“Công tử, lão đầu tử trước kia có thể gặp được công tử và đại công tử đã là phúc phước vạn phần”.
Lão Vệ cười ha ha nói.
Vệ Anh Kiệt!
Trước đây là người bên cạnh Tần Kinh Mặc, hai người Tần Ninh và Tần Kinh Mặc là huynh đệ tình thâm.
Tất cả lão Vệ đều để vào mắt.
Tần Kinh Mặc lúc trước mất mạng.
Tần Ninh dẫn theo lão Vệ vào nam ra bắc.
Bản thân lão Vệ có thể đến được cảnh giới Cửu Môn đã là cực hạn rồi.
Nhưng Tần Ninh dẫn ông ta ăn đủ loại bảo vật trời đất, thế nên bây giờ mới đạt đến cảnh giới Địa Vị sơ kỳ!
Đối với Tần Ninh mà nói thì lão Vệ nói là lão nô bộc nhưng một câu lão nô bộc sao có thể giải thích hết được.
“Công tử!”
“Đừng nói chuyện!”
Tần Ninh lúc này ngắt lời nói: “Ta là ai hả?”
Tần Ninh mở miệng nói: “Ta là Cửu U Đại Đế đấy, một chút chuyện cỏn con này mà cũng làm không xong thì còn gọi gì là Cửu U Đại Đế?”
Lời này vừa nói ra, hai mắt của lão Vệ ẩm ướt.
Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương cũng không có bất cứ biểu hiện gì.
Cửu U Đại Đế?
Tần Ninh... thật sự là Cửu U Đại Đế sao?