Lúc này cơ thể của lão Vệ rất nhẹ, vô cùng nhẹ.
Võ giả tu hành khi cảnh giới ngày càng cao thì trọng lượng của cơ thể cũng ngày càng lớn.
Rèn luyện cơ thể, linh khí nhập thể, nâng cao cường độ cơ thể, dung lượng linh khí hấp thụ được cũng tăng lên.
Có thể của võ giả đương nhiên sẽ ngày càng nặng.
Chỉ là tất cả các võ giả nói chung đều có thể khống chế tốt trọng lượng cơ thể của mình, cho nên bình thường trông cũng chẳng khác người thường là mấy.
Nhưng bây giờ cơ thể của lão Vệ thật sự rất nhẹ.
Dường như chỉ nặng mấy chục cân, tựa ở trên vai của Tần Ninh nhẹ bẫng.
Đôi mắt đục ngầu lúc này thật sự đã bị vẩn đục.
Tần Ninh không nói gì.
Nhẹ nhàng đặt cơ thể của lão Vệ xuống.
Nhìn chỗ cánh tay trái bị chặt đứt của lão Vệ lúc nhúc sâu bọ đen sì, Tần Ninh đưa tay vuốt một cái.
Đám sâu bọ màu đen kia nháy mắt chuyển sang tay của Tần Ninh.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, máu thịt trên cánh tay của Tần Ninh lúc này bị gặm nhấm, lộ ra xương trắng.
“Công tử...”
“Công tử...”
Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Cốc Tân Nguyệt và Thạch Cảm Đương đều sững sờ.
“Là cổ độc gặm máu...”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Gặm nuốt máu thịt, linh khí và xương cốt, không cho cánh tay tái sinh...”
Bàn tay lộ xương trắng lúc này nắm chặt thành quyền.
Một nguồn sức mạnh lúc này được ngưng tụ đánh cho đám sâu bọ tan tác, rơi xuống.
Tần Ninh cử động chầm chậm, trên bàn tay xuất hiện tầng tầng lớp lớp khí tức của sự sống, máu thịt tái sinh.
Lão Vệ cười nói: “Công tử, cánh tay trái này của ta không khôi phục được nữa rồi...”
Bị cổ độc gặm máu quá lâu sẽ khiến máu thịt của miệng vết thương bị khô héo hoàn toàn.
Cho dù là thiên linh địa dược cũng không thể chữa trị được.
“Không sao!”
Tần Ninh cẩn thận đặt lão Vệ ngồi xuống đất, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra.
Dần dần, bên ngoài cơ thể của lão Vệ, máu thịt bắt đầu tái sinh, thế nhưng chỉ có duy nhất vị trí cánh tay trái là không thể tái sinh được.
Vạn linh châu ngưng tụ tất cả báu vật trời đất mà khi Tần Ninh là Cửu U Đại Đế đã thu thập được.
Trước đây là vì cứu Tần Kinh Mặc.