Sư tôn không ôm nàng, nàng phát cáu, trút lên người ta làm cái gì? Không phải ta chỉ có lòng tốt thôi sao?
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn ta đều không phải là đối thủ của Cốc Tân Nguyệt.
“Đợi ta vượt qua cô sẽ đánh chết cô!”, Thạch Cảm Đương trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Thế nhưng chỉ sợ đến lúc đó Cốc Tân Nguyệt đã là sư nương của mình mất rồi.
Sư nương thì làm sao đánh được nữa chứ?
Thạch Cảm Đương lúc này khổ tâm không nói được, nuốt lệ vào trong.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn trong phòng còn có hai người khác, gương mặt của hai cô gái lập tức ửng hồng.
“Đã xảy ra chuyện gì? Từ từ nói”.
Tần Ninh chậm rãi nói.
Vân Sương Nhi bắt đầu kể lại: “Ngày đó công tử rời đi, bảo ta và Viên Viên khiêu chiến với cảnh giới Hoá Thần ở Cửu U”.
“Có thắng có thua, nhưng mà về sau ta và Viên Viên đột phá đến cảnh giới Nhân Vị, chuyện này liền kết thúc ở đây!”
“Thế nhưng kết quả là chuyện này lại lan truyền đến đại lục Trung Thần!”
Tần Ninh hơi nhíu mày: “Đại lục Trung Thần sao?”
“Ừm!”
Diệp Viên Viên tiếp lời: “Thần gia ở đại lục Trung Thần không hổ danh là bá chủ, xưa nay hoành hành ngang ngược”.
“Thần gia đến bên trong Thanh Vân tông, để con trai trưởng cháu ruột Thần Nam Vân đến cầu hôn”.
“Chúng ta không chịu, Thần gia liền ra tay đánh nhau”.
“Người của Thần gia phái đến bị lão Vệ đánh quay về, ai mà ngờ được rằng sau này bọn họ lại huy động nhân lực trực tiếp phong toả Thanh Vân tông”.
Vân Sương Nhi vội vàng nói: “Những người đó đều rất ngang ngược”.
“Không chỉ bắt chúng ta gả đi mà còn liên hợp với cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam mời tất cả thế gia, cổ quốc ở Cửu U đại lục đến đây”.
“Cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam trợ giúp Thần gia phát thiệp mời rộng rãi, Thần gia cưới chúng ta, cổ quốc Đại Hạ và Cổ gia Lĩnh Nam chiếm giữ Thanh Vân tông, dù gì thì dãy núi Thiên Tuyệt cũng có rất nhiều tài nguyên phong phú!”
“Ta biết rồi!”
Tần Ninh gật gật đầu.
Hắn vốn tưởng rằng để lão Vệ ở lại Thanh Vân tông, thêm việc lúc trước hắn đã thị uy thì những người kia sẽ không dám làm xằng làm bậy.
Bây giờ xem ra không phải như vậy rồi.
Tần Ninh lại nói: “Lão Vệ đâu?”
“Chúng ta không biết...”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này lắc đầu nói.