Cốc Tân Nguyệt cùng Thạch Cảm Đương đứng phía sau.
“Cốc tiên tử, nhiều năm không gặp, cô vẫn mỹ lệ làm rung động lòng người, khuynh quốc khuynh thành, ưu nhã không màng danh lợi và khiến người ta thần hồn đảo diên như xưa!”
Thạch Cảm Đương nịnh nọt một hồi, cười khì khì nói: “Sư tôn ta thích cô à?”
Lời này vừa nói ra, Cốc Tân Nguyệt liền lườm Thạch Cảm Đương.
“Nói đùa, nói đùa thôi mà”.
Thạch Cảm Đương vội vàng xua tay nói: “Sư tôn ta quay về được bao lâu rồi?”
“Hiện nay, Cửu U đại lục giờ ra sao?”
“Ta cũng không nắm rõ”.
Cốc Tân Nguyệt từ từ nói: “Qua bao nhiêu năm, ta chỉ đến Cửu U đại lục có một lần”.
Thạch Cảm Đương bĩu môi, không nói thêm nữa.
Xem ra là cũng không hỏi được gì từ cô gái này.
“Sư tôn, Cửu U đại lục, hiện nay như thế nào rồi ạ? Và năm đó, rốt cuộc người đã đi đâu?”
Thạch Cảm Đương lúc này mới rảnh rỗi mà hỏi chuyện.
“Đi đâu à?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Hàng ngàn vạn đại lục này, nơi nào có ánh sáng, nơi đó ta đều từng đi qua”.
Cốc Tân Nguyệt nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.
Thạch Cảm Đương lúc này cũng bĩu môi.
Đều đi qua?
Người cứ khoác lác đi!
Cũng nói khoác như vậy trước mặt hắn ta, hắn ta không dám cãi lại.
“Ngươi không tin?”
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương.
“Tin, con tin chứ, trên đời này không có gì là sư tôn không làm được, nhìn ra hàng ngàn vạn đại lục, không một ai có thể là đối thủ của người!”
“Thiên sơn vạn thủy, người đều đi qua”.
Thạch Cảm Đương cúi đầu khom lưng, bộ dạng như tiểu lưu manh.
“Phí cho cái bộ dáng thật thà của ngươi quá đi mất”.
Thạch Cảm Đương cười khì khì, không cãi lại.
Nói đùa!
Trên đời này chỉ có một người mà Thạch Cảm Đương hắn ta không dám chọc.
Cửu U Đại Đế!
Thạch Cảm Đương nhìn quang cảnh bốn phía không ngừng lui lại phía sau, lòng mừng như điên.
Hắn ta, Thạch Cảm Đương!
Ra ngoài rồi!