Phía sau thiếu niên có mấy trăm người ngoan ngoãn xếp hàng đi sát theo sau.
Phía sau nữa là một con rồng băng dài trăm thước đang uốn lượn trên không trung.
Trên đầu rồng có ba bóng người thản nhiên đứng vững.
Người ở giữa ngoài Tần Ninh ra thì còn ai vào đây nữa?
“Cuối cùng cũng quay lại rồi...”
Cốc Tân Nguyệt lúc này mới thở phào một hơi, ánh mắt rơi vào người thiếu niên dẫn đầu phía trước.
“Hả?”
Một lát sau, Cốc Tân Nguyệt bỗng đi đến trước mặt người thiếu niên.
“Kẻ xấu xem chiêu đây!”
Thạch Cảm Đương lúc này chỉ cảm thấy một nguồn khí tức mạnh mẽ đến gần, hét lớn một tiếng, trực tiếp chém bùa rìu ra.
Vù...
Nhưng đột nhiên có một tiếng vù vù vang lên.
Bùa rìu của Thạch Cảm Đương mới chém xuống được nửa đường lại bị bóng người xuất hiện trước mặt dùng hai ngón tay kẹp chặt, không thể nào di chuyển được.
“Ngươi là… Tiểu Thạch Đầu?”
Cô gái duỗi hai ngón tay ra, nhẹ nhàng gõ gõ búa rìu, Thạch Cảm Đương trong lúc nhất thời lùi lại một bước, vẻ mặt trở nên khó coi.
Hai mắt Cốc Tân Nguyệt sáng rực.
“Sư tôn của ngươi không phải là Thanh Vân sao?”