Tần Ninh thản nhiên gật đầu.
Thức tỉnh thần hồn Băng Hoàng, nếu hắn vẫn không tấn thăng thì mới là chuyện lạ.
Từ cảnh giới Hoá Thần thất chuyển một phát đạt đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ.
Tần Ninh cũng không ngạc nhiên vì điều này cho lắm.
Còn Thạch Cảm Đương...
Thì lại càng không ngạc nhiên.
Sư tổ, à không, bây giờ là sư tôn!
Nếu như sư tôn có ngủ một giấc rồi đạt đến cảnh giới Thiên Vị hắn ta cũng không kinh ngạc.
Chuyện tăng cảnh giới đối với người khác mà nói thì khó như lên trời.
Nhưng đối với Tần Ninh mà nói thì phải xem tâm trạng thế nào đã.
Đó là ai cơ chứ?
Là sư tôn của mình!
Là Cửu U Đại Đế năm đó!
Muốn làm gì mà không được chứ?
“Cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ...”
Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã lúc này đau khổ nở nụ cười.
Tần Ninh quá kinh khủng.
Lúc này mới được bao lâu cơ chứ mà đã nhảy đến cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ rồi!
Nói đùa cái quái gì vậy!
Hơn nữa người thiếu niên bên cạnh, sau lưng mang theo búa rìu, chính là bùa rìu lúc trước mà Tần Ninh lấy được.
Hoá ra Tần Ninh nói cứu người là sự thật!
“Vị huynh đệ kia là...”
Hai người nhìn về phía Thạch Cảm Đương.
“Ta tên là Thạch Cảm Đương, Thạch trong Thạch Đầu, Đương trong dám làm dám đảm đương!”
Thạch Cảm Đương cười ha ha một tiếng: “Là đồ đệ của Tần Ninh!”
Đồ đệ...
Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã lúc này lắc đầu cười khổ.
Tu vi của đồ đệ còn cao hơn cả sư tôn, đúng là lần đầu mới thấy.
Nhưng Tần Ninh có thiên phú như vậy có lẽ chẳng mấy chốc sẽ vượt qua Thạch Cảm Đương.
“Dẫn bọn ta đến kho đan dược của các ngươi, lựa từng cái một, không ai được thiếu hết!”
Thạch Cảm Đương đi trước dẫn đường.
Đám người Hoắc Thiên Mệnh, Lý Hoành Trung và Đồ Vạn Sơn bây giờ nào dám mở miệng phản bác, đều ngoan ngoãn đuổi theo.