“Ta phải giết các ngươi!”
Thạch Cảm Đương đã hoàn toàn nổi giận!
Lúc này hắn ta phóng thích toàn bộ khí tức cơ thể.
Dáng vẻ ước chừng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mang theo một chút chất phác, mắt to mày rậm sáng ngời có thần.
Nhưng bây giờ, cặp mắt kia lại tràn ngập tức giận.
Cuối cùng hắn ta cũng thoát được ra, không biến thành nòng nọc.
Thế nhưng đã biến thành một thiếu niên bộ dáng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi.
Nhưng khí tức lại vô cùng mạnh mẽ!
“Ngươi mà cũng xứng sao? Thạch Cảm Đương!”
Ba thân ảnh đứng vững trên thân rồng khổng lồ.
“Nếu không phải vì Tần Ninh thì ngươi đã chết từ lâu rồi!”
“Mặc dù không biết chủ thượng đang nghĩ gì thế nhưng lần này giết được Tần Ninh rồi thì tha cho một cái mạng chó nhà ngươi cũng không sao!”
Thạch Cảm Đương giận dữ.
“Lão tử giết các ngươi!”
Sải bước đi ra, Thạch Cảm Đương xông đến.
Bùm...
Nhưng con rồng khổng lồ lúc này lại nhẹ nhàng vung tay lên.
Cả người Thạch Cảm Đương rơi ầm xuống mặt đất, lõm thành một hố sâu trăm trượng.
Rồng khổng lồ vô cùng mạnh mẽ, căn bản không thể đỡ được.
Thạch Cảm Đương hoàn toàn sững sờ.
Mạnh đến vậy sao?
Sư tổ là cảnh giới Hoá Thần thất chuyển, vừa rồi làm sao có thể chịu nổi chứ?
Liếc qua cơ thể đang bị dung nham bao trùm bây giờ đã hoá thành một đống rơi xuống đất.
Hai mắt Thạch Cảm Đương đỏ rực.
“Cái thứ khốn kiếp nhà các ngươi, lão tử băm chết các ngươi!”
Thạch Cảm Đương trở nên phẫn nộ điên cuồng.
“Tiểu Thạch Đầu, ta bảo ngươi ngoan ngoãn một chút, ngươi không nghe lời ta nói sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
“Sư tổ?”
Thạch Cảm Đương lúc này sững sờ.
Vị trí ban nãy của Tần Ninh, thật sự... chỉ còn một bãi dung nham.
“Trên thế gian này không có người giết được ta đâu!”
“Không một ai làm được!”
Một tiếng quát khẽ đột ngột vang lên vào lúc này.