Nếu như nói sư tôn Thanh Vân là cha.
Thì Tần Ninh trước mặt giống như ông nội của hắn ta vậy.
Phần tình cảm này không thể nói một, hai câu là rõ ràng được.
Thạch Cảm Đương hắn ta ngu ngốc, đần độn, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng biết lui bước là gì.
Lần nào cũng tiến về phía trước, liều mạng tranh đấu.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn có một người giúp hắn ta trông chừng cái mạng này.
Mặc dù hắn ta ngu dốt nhưng hắn ta vẫn hiểu cái gì gọi là ân tình!
Sư tổ nhìn bề ngoài thích sĩ diện, nhưng Thạch Cảm Đương hắn ta biết khác, người ấy là không biết xấu hổ!
Người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ!
Sư tổ lúc nào cũng nhìn cao cao tại thương nhưng đối với mấy sư huynh đệ bọn hắn đều vô cùng quan tâm.
“Sư tổ!”
Thạch Cảm Đương quát khẽ một tiếng: “Thạch Cảm Đương ta đời này không hối hận vì đã vào môn hạ của sư tổ!”
“Người của Thiên Đế các tự tìm cái chết trên người ta, chính là chán sống rồi!”
Tần Ninh phi thân bay lên, nhìn ba người.
“Tần công tử hà tất phải cậy mạnh như vậy?”
Ba người đàn ông áo đen lúc này bộc phát khí tức.
Cùng lúc đó, đám người Đồ Vạn Sơn sắc mặt trắng bệch.
Áp lực kinh khủng chèn ép khiến bọn họ gần như không thở nổi.
Cảnh giới Nhân Vị, cảnh giới Địa Vị, cảnh giới Thiên Vị đều được gọi là cảnh giới Tam Vị.
Mà cảnh giới sau cảnh giới Tam Vị chính là cảnh giới Tạo Hoá mạnh mẽ vô địch!
Một hơi của cảnh giới Tạo Hoá có thể nuốt chửng cả mặt thiên địa nhật nguyệt.
Một tia khí Tạo Hoá có thể phát triển biến hoá mọi loại cảnh tượng.
Về điểm này cảnh giới Tam Vị hoàn toàn không thể so sánh được.
“Chúng ta đến đây đương nhiên là phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ, cảnh giới Tạo Hoá có thể giết ngươi nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn!”
Người đàn ông mở miệng, đám người Đồ Vạn Sơn hoàn toàn sửng sốt.
Cảnh giới Tạo Hoá chưa chắc đã có thể giết chết Tần Ninh sao?
Ông trời ơi!
“Nhưng lần này ngươi chọn để linh điêu giúp Thạch Cảm Đương thoát thân, vậy bản thân ngươi thì phải làm sao đây? Cảnh giới Hoá Thần thất chuyển không nắm chắc con bài trong tay thì không đủ!”
“Lo lắng thay ta sao?”
Tần Ninh cười nói: “Chi bằng các ngươi lo lắng cho bản thân mình thì hơn”.