Cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ!
Chết!
Trong nháy mắt, mọi thứ trở nên yên lặng.
Tần Ninh, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.
Một kiếm chém chết Lý Hoành Trung.
Đây vốn là chuyện không thể!
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tần Ninh lại làm được.
Lần này, ba người Đồ Vạn Sơn, Hoắc Thiên Mệnh cùng với Hoắc Trung Nhân hoàn toàn chết sững.
“Rút lui!”
Đồ Vạn Sơn lập tức hét lớn một tiếng.
“Chạy? Chạy đi đâu?”
Tần Ninh lại chém ra một kiếm nữa.
Phập một tiếng, máu tươi tung tóe.
Một bên cánh tay của Đồ Vạn Sơn trực tiếp đứt lìa, rơi vào vùng nham thạch bên dưới.
Hoắc Thiên Mệnh cùng Hoắc Trung Nhân lúc này thật sự sững sờ.
Không chạy không được!
Nếu không chạy, sẽ mất mạng!
“Sau này, thấy các người lần nào, giết lần đó!” Tần Ninh hờ hững nói.
Tần Ninh bay xuống, trong thời gian ngắn ngủi, Thạch Cảm Đương lúc này đã hóa thành bộ dáng của một người đàn ông trung niên ba mươi tuổi.
Tần Ninh nhăn mày lại.
“Hiện!
Hắn quát lên, một pho linh điêu lúc này xuất hiện.
Linh điêu Cửu U Đại Đế lúc này rơi xuống đất, hóa thành độ cao trăm trượng.
Nhìn bóng người đàn ông hùng vĩ mặc áo đen, khoác áo đen kia, Thạch Cảm Đương tức thì sững sờ.
“Sư tổ...”
Thạch Cảm Đương nhìn Tần Ninh, lại nhìn linh điêu.
“Haiz...”
Một tiếng thở dài vang lên, ánh mắt của Thạch Cảm Đương thay đổi mấy lần.
Có nhìn kiểu gì đi nữa thì sư tổ lúc trước vẫn vừa đẹp trai lại bễ nghễ thiên hạ, ai địch lại được chứ!
“Ngưng cái suy nghĩ đó của ngươi lại đi, nếu không, không cần đến thời không biến dị này khiến ngươi biến mất, ta cũng sẽ giết ngươi trước!”
Khí tức thay đổi.
Duy chỉ có tính khí cường bạo này của sư tổ là vẫn thế!
Linh điêu xuất hiện, tọa lạc tại khu vực trung tâm của nham thạch, từng dòng khí màu xám khuếch tán ra, xích sắt dần dần đứt gãy.