Nhóm Đồ Vạn Sơn, Lý Hoành Trung, nhìn Tần Ninh với ánh mắt bất thiện.
“Nếu đã ở lại thì phải nghe theo ta toàn bộ, đừng tự ý làm chủ”.
“Ừ!”
Ba bóng người, đứng chung một chỗ.
Tần Ninh lúc này, thong thả đi vòng quanh đảo Huyền Không.
“Đi!”
Đột nhiên, Tần Ninh vừa sải bước ra, nhón chân đạp vào hòn đá lớn trên không.
Trác Tiểu Nhã cùng Bùi Thư Thư lập tức đi theo.
Chỉ là lúc này, Tần Ninh đạp vào các hòn đá lớn, cũng là không đi theo thứ tự mà lại vô cùng khó hiểu, linh tinh.
Khoảng cách ngàn mét, ba người tốn những nửa canh giờ mới tới gần hòn đảo.
“Lên đảo!”
Tần Ninh lúc này phi thân lên, tiến vào hòn đảo.
Trác Tiểu Nhã cùng Bùi Thư Thư cũng vội vàng đi theo.
Ba người tốn nửa canh giờ để đi lên đảo Huyền Không.
Lần này, mọi người ở bốn phía, không bình tĩnh nổi.
Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ có nguy hiểm, nhưng ba người Tần Ninh, lại không gặp chút vấn đề nào.
“Ngươi đi thử xem!”
Lý Hoành Trung lúc này chỉ vào một cao thủ Hóa Thần cảnh ngũ chuyển bên người và ra lệnh.
Người đàn ông kia gật đầu, chạy như bay ra ngoài.
Soạt soạt soạt...
Người đàn ông bay vút lên trời, đạp vào tảng đá, chạy như bay ra trăm mét phía xa.
Phanh...
Nhưng một khắc sau, người đàn ông đạp lên một khối đá lớn, còn chưa kịp chạy như bay.
Thì trên hòn đá kia, đột nhiên có một khối đá rơi xuống, trực tiếp đập nát người đàn ông đó.
Giữa lúc máu thịt mơ hồ, hòn đá lớn đó biến mất
“Tại sao lại như vậy?”
“Hóa ra lại nguy hiểm như thế...”.
“Vừa rồi ba người bọn hắn, rõ ràng không sao mà...”.
Trác Tiểu Nhã cùng Bùi Thư Thư thấy cảnh này, cũng tái mặt.
Vừa rồi bọn họ theo sát Tần Ninh, nên không cảm thấy gì.
Ai mà ngờ nơi đây lại nguy hiểm như vậy.