Bây giờ, mấy người Hoắc Thiên Mệnh và Quế Nhất Luân của Thiên Ngoại Thiên sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
Ánh mắt của Quế Nhất Luân né tránh, không dám nhìn về phía Tần Ninh.
Quy Mạc Hứa chết rồi!
Lý Nguyên Bân cũng đã chết!
Hai người này đều không thua kém gì hắn ta.
Nhưng bây giờ đều đã chết.
Tất cả đều là do Tần Ninh làm!
Nghĩ đến lúc trước suýt chút nữa chết trong tay Tần Ninh, Quế Nhất Luân lúc này lạnh hết sống lưng.
Thằng nhãi này quả đúng là không sợ trời không sợ đất!
Tần Ninh sải bước đi ra, leo lên từng bậc thang vàng.
Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã bây giờ cũng không còn đường lui, vội vàng đuổi theo.
Bây giờ những đại quân liệt thi và đại quân xác khô càng ngày càng gần.
“Các vị, ta cũng đi trước đây!”
Tiên tử Thanh Nguyệt nhìn đám người, dẫn theo đám đệ tử của Thanh Hà Tiên Sơn leo lên bậc thang.
Tần Ninh giờ phút này ở phía trước cũng liếc mắt nhìn qua, không lên tiếng mà tiếp tục giẫm lên bậc thang.
“Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi!”
“Phía trước là mộ Thiên Long, là một nơi thập tử vô sinh!”
Tần Ninh nói xong liền tiếp tục leo bậc thang, không nói gì thêm.
Trong lòng Trác Tiểu Nhã và Bùi Thư Thư cũng cảm thấy nặng nề.
Thế nhưng tình hình hiện tại đối với những tông môn khác mà nói, xung quanh là đại quân liệt thi và đại quân xác khô bao vây giết đến, nếu không leo lên bậc thang thì sẽ chỉ có một con đường chết.
“Chết tiệt, đi lên bậc thang đi!”
“Đi thôi!”
Ngay lập tức Đồ Vạn Sơn và Lý Hoành Trung dẫn theo người trong tông môn.
Hoắc Thiên Mệnh và Hoắc Trung Nhân cũng vội vàng leo lên bậc thang.
Bậc thang màu vàng này dường như kéo dài vô tận, dẫn đến trung tâm của vòng xoáy rồi biến mất không thấy gì nữa.
Phía trước là gì, đám người đều không hề hay biết.
Phía sau là những liệt thi và xác khô mang theo bộ dáng không giết bọn họ thề không bỏ qua.
Bây giờ, đám người đã ở trên độ cao mấy nghìn thước.
Mà những liệt thi và xác khô leo lên bậc thang, xương trắng bị ăn mòn hết cả bốc lên khí màu trắng.
Dường như bậc thang màu vàng tạo ra sát thương cực lớn đối với bọn chúng.