Phong Thần Châu

Chương 1601: “Hình như là... xác khô!”  




 Sắc mặt của Tần Ninh lúc này thay đổi kịch liệt.  

 

Cấm địa Thiên Vị kiêng kị nhất là như thế.  

 

Sóng âm mạnh mẽ sẽ khiến nơi đây xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi.  

 

Còn sẽ xảy ra chuyện gì thì không một ai biết.  

 

“Khốn kiếp!”  

 

Chửi thầm một tiếng, Tần Ninh chẳng thèm liếc nhìn thi thể của Quy Thiên Biến một cái liền trực tiếp bỏ đi.  

 

Tông chủ đã chết, những cao thủ của Quy Nguyên tông nào còn dám nán lại ở đây, cũng vội vàng rời đi.  

 

Cùng lúc đó, hai người Bùi Thư Thư và Trác Tiểu Nhã cũng đã thoát khỏi nguy hiểm.  

 

“Chúng ta phải làm gì bây giờ?”  

 

“Dường như sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”  

 

Bùi Thư Thư vội vàng nói: “Xem ra Tần huynh đã trêu chọc không ít người, nếu không phải vậy thì tại sao Quy Thiên Biến trước khi chết lại gào lớn một tiếng như thế!”  

 

“Huynh không cảm thấy rất kì lạ sao?”  


 

Trác Tiểu Nhã nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói: “Sau khi Quy Thiên Biến gào một tiếng, huynh không cảm thấy xung quanh vắng lạnh hơn trước rất nhiều sao?”  

 

Lời này vừa nói ra, Bùi Thư Thư nhìn xung quanh một chút, chỉ cảm thấy cơ thể phát lạnh.  

 

Hình như đúng là vậy.  

 

“Chúng ta đi thôi!”  

 

Bùi Thư Thư nghiêm túc nói: “Đã lấy được Tử Tịch Khôi rồi thì rời đi càng sớm càng tốt nơi này quá bất thường...”  

 

“Không được, Tần công tử đã cứu chúng ta, có ơn lớn với chúng ta, chúng ta không thể cứ rời đi như vậy được”.  

 

“Muội cho rằng hắn cần chúng ta giúp sao?”  

 

Bùi Thư Thư khổ sở nói: “Nói giết liền giết chết cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ, một cảnh giới Hoá Thần thất chuyển như thế từ trước đến nay ta vẫn chưa gặp bao giờ”.  

 

Trác Tiểu Nhã lúc này cũng sững sờ.  

 

Đúng vậy... Tần Ninh... rất không bình thường.  

 

“Đó là cái gì vậy?”  

 

Nhưng đột nhiên, Bùi Thư Thư nhìn về phía trước.  

 

Một màn sương mù trắng xoá ở khu vực bên ngoài lúc này đang từ từ thu nhỏ.  

 

“Hình như là... xác khô!”  

 

Tiếng ầm ầm rung chuyển mặt đất.  

 

“Sao lại... phải làm thế nào bây giờ?”  

“Chạy thôi!”