Tần Ninh thản nhiên nói.
Đúng là chỉ tiện tay mà thôi.
Lưu Vân Triết đương nhiên không cần phải cảm ơn đến cảm ơn lui.
Nếu không phải là hậu nhân của Lưu Thiên Sơn thì Tần Ninh cũng im lặng đứng ngoài cuộc rồi.
Cốc Tân Nguyệt lúc này cười nói: “Lưu các chủ, thằng nhãi này giúp ngươi nhưng thực chất lại là hại ngươi đấy!”
“Phong Tông Vũ và tông chủ của Lang Vương chết, người phía sau bọn họ sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”
Người đứng sau!
Sắc mặt của Lưu Vân Triết tái nhợt.
Tần Ninh lại nói: “Việc này cũng không thể trách ta được, muốn trách thì phải trách Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng ấy giết người mà!”
Lưu Vân Triết lúc này cảm thấy hơi lúng túng.
Tần Ninh chém giết cảnh giới Hoá Thần bát chuyển dễ như trở bàn tay.
Cốc Tân Nguyệt đối phó với cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển cũng như chém dưa chặt rau.
Hai người này trợ giúp Lưu Diễm các.
Trách?
Ai cũng không thể trách được hết.
Cốc Tân Nguyệt nhấp rượu, vừa định mở miệng nhưng lập tức lại cười nói: “Ngươi xem kìa, ta đã nói rồi, người ta sẽ đến gây chuyện mà!”
Soạt soạt soạt...
Cốc Tân Nguyệt vừa nói xong, từng tiếng xé gió vang lên.
Bỗng chốc, phía trên không trung Lưu Diễm các xuất hiện hàng trăm thân ảnh đang bay nhanh đến.
Đội ngũ hàng trăm người này đứng thành hai hàng ở phía trên không trung Lưu Diễm các, đứng vững như đang đứng trên đường lớn vậy.
Mà ở giữa có một chiếc xe rồng vàng son lộng lẫy dần dần hiện ra.
Chiếc xe rồng kia dài trăm mét, rộng mấy chục mét, xung quanh toả ánh vàng lấp lánh.
Phía trước xe rồng không phải là linh thú kéo xe mà là năm vị cường giả cảnh giới Hoá Thần, trong tay cầm xích sắt màu vàng từ từ di chuyển.
Người đàn ông ngực phẳng lộ nhũ, trái ôm phải ấp, bên trong xe có hơn mười cô gái, ai nấy đều xinh đẹp động lòng người.
Người con trai không hề kiêng dè ánh mắt của mọi người một chút nào, hai tay đặt trên người hai cô gái, vừa đi vừa vuốt ve, trêu trọc cô gái kia oanh oanh yến yến hờn dỗi.