Có điều, ba cảnh giới Nhân Vị trung kỳ cầm ba món chí bảo trong tay, một mình ông ta làm sao mà ngăn nổi?
Phụt...
Tiếng va chạm vang lên, Thánh Trường Tồn tóc tai rối bù, phun ra một ngụm máu tươi.
“Ông đúng là vô dụng!”
Tần Ninh mắng hăng say, cũng thuận tiện mắng Thánh Trường Tồn một câu.
Lúc này Thánh Trường Tồn cũng muốn thổ huyết trong lòng.
Ông ta vô dụng?
Đùa à!
Đối phương là cảnh giới Nhân Vị trung kỳ, lại còn cầm ba món chí bảo linh kiếm Long Cốt Nguyệt, Cổ Phật Kim Thư và bút Kim Mặc Thông Linh.
Ông ta chỉ là cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ, không bị giết khi đối mặt trực diện đã là mạnh lắm rồi.
“Đứng yên cho lão phu!”
Thánh Trường Tồn lúc này khẽ quát rồi bước ra.
Một luồng linh khí mênh mông ngưng tụ trước mặt, ngăn cản thân hình của ba người.
“Thánh Trường Tồn, lúc chúng ta ngạo nghễ đại lục Bắc Thương thì ngươi mới chỉ là một đệ tử mà thôi!”
Hứa Ngọc Long hừ một tiếng, vung bút trong tay.
Soạt soạt soạt...
Từng cọng lông bút như mũi tên bén nhọn, phi cực nhanh về phía Thánh Trường Tồn.
“Xì!”
Một tiếng quát khinh miệt vang lên.
“Lúc lão phu ngạo nghế đại lục Bắc Thương thì ba ngươi đều là con nòng nọc đấy!”
Một bàn tay bắn lấy Thánh Trường Tồn ném đi, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Mặc Thiên Tử!
Lúc này, Mặc Thiên Tử vẫn mặc áo bào xám, đầu tóc vẫn loạn như cũ.
Nhưng đứng ở nơi đó lại khiến người ta sợ hãi.
Đó là một khsi tức không thể nói rõ được.
Mạnh mẽ, mờ mịt, khiến người ta phát ngất.
“Cảnh giới Địa Vị!”
Thiên Sơn Nhất Kiếm lạnh lùng nói.
Mặc Thiên Tử lên cảnh giới Địa Vị, ba người bọn họ chẳng qua mới ở cảnh giới Nhân Vị trung kỳ, dựa vào ba món chí bảo thì mới áp chế được Mặc Thiên Tử.
Nhưng lúc này họ không áp chế được nữa.