“Buông hắn ra!”
Lúc này phụ trợ đứng đầu Tô Triết trầm giọng quát.
“Buông ra? Ông nằm mơ đi!”
Tần Ninh căn bản không thèm để ý.
Hai vị trưởng lão Thượng Dư Quang và Vu Đỉnh Phong của Hứa gia bây giờ sắc mặt cũng u ám.
Nếu như Hứa Phục Khôn chết, bọn họ sẽ không có cách nào ăn nói với Hứa Linh Hoàng.
Ba người Mặc Uyên Lâm, Mạc Thành Lỗi và Bạch Chung bây giờ nhìn thấy cảnh này lại vui mừng không thôi.
Ba người Tần Ninh đã giải quyết ba đứa con cưng của ba bên đứng đầu, áp lực của đệ tử thư viện Thánh Hiền chợt giảm đi.
“Mặc Uyên Lâm!”
Lúc này Tần Ninh cao giọng hô lên: “Đáp ứng điều kiện của các ông, ta đã làm rồi. Đến lúc đó, nếu thư viện Thánh Hiền trở mặt không nhận người thì đừng trách ta vô tình”.
“Nói lời sẽ giữ lấy lời!”
Mặc Uyên Lâm vội vàng nói.
Lời Tần Ninh vừa dứt, bàn tay hắn vung lên.
Hai tiếng ầm ầm lúc này vang lên.
Hai người Hứa Phục Khôn và Thiên Lê Minh lần lượt mất mạng.
Trong nháy mắt, cường hào tam đại tông môn hoàn toàn phẫn nộ.
Đây là Tần Ninh đang đi tìm cái chết!
Đám người tam đại bá chủ đã căm phẫn cực điểm.
Nhưng Tần Ninh lại không hề đề ý.
“Viên Viên!”
“Sương Nhi!”
Tần Ninh nhìn hai cô gái, nói: “Chờ một chút, bảo vệ tốt bản thân”.
Lúc này hai cô gái gật đầu.
Các cô hiểu, Tần Ninh thật sự sắp bắt đầu xuống đao giết người.
“Tên khốn nạn kia!”
“Hôm nay ta không giết ngươi, ta khó mà trút được nỗi hận trong lòng!”
“Thằng nhãi này, chết không còn nghi ngờ gì!”
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều cảnh giới Hóa Thần thất chuyển bát chuyển đều xông về phía Tần Ninh.
“Cướp đồ của người ta, còn lý lẽ hùng hồn, bộ dạng hèn hạ này của các ngươi ta không nhìn nổi!”