Một khắc sau, có tiếng nổ vang lên.
Toàn bộ trung tâm võ đài có một vết rách tràn ra.
Chân Hứa Phục Khôn đạp xuống, mà dưới chân hắn ta chính là Ngưu Linh Nhạc.
Phần thân từ eo của Ngưu Linh Nhạc kia lúc này bị chân của Hứa Phục Khôn đạp thành hai đoạn, lục phủ ngũ tạng chảy xuôi xuống đất.
“Lão Ngưu!”
“Lão Ngưu!”
Mấy người Hạng Hàn, Tất Tử Hàm lúc này đỏ ngầu hai mắt.
Bị dẫm chết!
Một cước!
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Chênh lệch quá lớn!
Hứa Phục Khôn xoa tay, cười nói: “Thư viện Thánh Hiền thật sự quá yếu, lần đấu võ này, mục tiêu của ta chỉ có Hoàn Thần và Thiên Lê Minh mà thôi. Những người khác, tốt nhất là trực tiếp chịu thua với ta đi, nếu không, đây chính là kết cục!”
Nói xong, Hứa Phục Khôn đi xuống.
Lúc này, các trưởng lão và đệ tử của thư viện Thánh Hiền đều tỏ ra cực kỳ khó chịu.
Tỉ thí tiếp tục.
Chín trận tiếp theo, thư viện Thánh Hiền thắng ba, thua sáu, Hứa gia thắng chung cuộc.
Mà ba trận thắng đó là Hạ Vân Phi, Giản Tự Thông cùng Hạng Hàn liều mạng mới được.
Sau đó, ba người gần như là mất đi sức chiến đấu.
Việc này thật sự bất lợi với bọn họ.
Tỉ thí của Bắc Thương tông và cổ quốc Thiên Phong đương nhiên là tập trung vào nhị hoàng tử cổ quốc Thiên Phong là Thiên Lê Minh và thiên tài của Bắc Thương tông là Hoàn Thần.
Thiên Lê Minh, nghe nói là Hoàng thể, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, cực kỳ mạnh mẽ.
Còn Hoàn Thần thì là một kiếm khách thiên tài lĩnh ngộ được kiếm ý, cũng là cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.
Cuộc giao đấu của hai người này dĩ nhiên là hấp dẫn nhất.
Chỉ đáng tiếc là vì bảo toàn thực lực nên hai người chưa hề đối chọi.
Cuối cùng, cổ quốc Thiên Phong thắng nhiều hơn một trận.
Sau đó, chính là cổ quốc Thiên Phong đánh với Hứa gia.
Bắc Thương tông đánh với thư viện Thánh Hiền.
Chủ lực bị thương, linh đan không thể bù đắp trong thời gian ngắn được.
Lúc này, đệ tử thư viện Thánh Hiền hoàn toàn im lặng.
Màn tỉ thí tiếp theo, phải làm sao mới thắng được đây?