Phong Thần Châu

Chương 1429: “Giết chết không cần hỏi tội”.  




 Mặc Uyên Lâm lúc này tiếp lời: “Không biết đã xảy ra chuyện gì mà ba thế lực kia hình như cũng biết chuyện về khu vực Cổ Tháp, hơn nữa lần này còn có ý định chiếm đoạt”.  

 

“Thư viện Thánh Hiền những năm gần đây đi xuống, khó mà đảm bảo được ba thế lực kia không dám có ý nghĩ gì khác”.  

 

“Hơn nữa đến lúc đó, những người tài giỏi trên khắp đại lục Bắc Thương đều tụ tập về đây, rất nhiều tông môn cũng sẽ đến!”  

 

Tần Ninh hơi khó chịu nói: “Vậy thì các ngươi cứ nhả khu vực Cổ Tháp ra là được rồi!”  

 

Nghe đến đây, sắc mặt của hai người Mặc Uyên Lâm và Mặc Uyên Tử đều rất khó coi.  

 

“Không nỡ sao?”  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Vậy thì kẻ nào dòm ngó khu vực Cổ Tháp các ngươi cứ giết chết không phải là được rồi sao!”  

 

“Với lại Mặc Thiên Tử vẫn còn đó, giúp các ngươi một tay cũng chẳng phải là chuyện gì khó”.  

 

Mặc Uyên Tử lại nói: “Tình hình bây giờ của của lão tổ đời thứ bảy không phải ngươi không biết, muốn ông ấy ra tay thật sự quá khó...”  

 

Tần Ninh nhất thời im lặng.  

 


Ý của thư viện Thánh Hiền rất rõ ràng.  

 

Khu vực Cổ Tháp chính là nơi lúc trước Sát Trường Sinh phát hiện ra cửa vào rồi đi vào bên trong, trải qua mấy vạn năm nơi đây đã mở ra vài lần, đoán chừng thư viện Thánh Hiền cũng đã lấy được không ít đồ tốt ở trong đó.  

 

Mà lần này vừa khéo khu vực Cổ Tháp dao động, rất có thể sẽ mở ra sát môn.  

 

Thế nhưng địa điểm tổ chức đấu võ Bắc Thương lần này là ở thư viện Thánh Hiền, không may đến lúc đó sát môn mở ra, khu vực Cổ Tháp bị lộ ra thì các thế lực còn lại sẽ không đành lòng cam tâm tình nguyện nhìn thư viện Thánh Hiền một mình nuốt trọn.  

 

Thư viện Thánh Hiền đương nhiên không nỡ để người khác đi vào bên trong khu vực Cổ Tháp, đó là hậu hoa viên của thư viện Thánh Hiền.  

 


Thế lực khác nhìn thấy chẳng lẽ lại không cướp đoạt?  

 

Đến lúc đó e rằng sẽ lại nổi lên một cuộc chiến tranh.  

 

Nhưng thư viện Thánh Hiền lại không đủ sức để tranh đoạt với các thế lực còn lại.  

 

Nếu như Mặc Thiên Tử ra tay vậy thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.  

 

Nhưng Mặc Thiên Tử sao có thể ra tay được cơ chứ?  

 

“Vậy ngươi nói với ta một hồi lâu như thế là có ý gì?”  

 

Tần Ninh lại nói.  

 


“Không muốn cho người ta cơ hội, muốn ngăn cản nhưng lại lo lắng bên mình không thể khiến cho người ta kinh hãi?”, Tần Ninh trầm mặc.  

 

“Cho nên muốn mời ngươi ra tay!”, Mặc Uyên Tử cười nói.  

“Ta?”