“Ơ? Các ngươi rảnh quá nhỉ?”
Tần Ninh nhìn mười người, thấy bọn họ không tu luyện nên hỏi.
“Tần Ninh, ngươi... ngươi muốn làm gì?”
Hạ Vân Phi không khỏi run rẩy nói.
“Thấy các ngươi rảnh rỗi, nên kiếm chút việc cho các ngươi đây!”
Tần Ninh mỉm cười.
Nhưng nụ cười của hắn lại khiến người ta cảm giác như thấy ma quỷ.
“Ngươi định làm gì?”
“Ta thấy các ngươi có vẻ không phục, nên ta cho các ngươi cơ hội, lần này, ta sẽ không nhúng tay vào”.
Tần Ninh cười nói: “Viên Viên, Sương Nhi, hai cô giao đấu với bọn họ!”
“Hả?”
“Hả?”
Nhất thời, không chỉ có Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi giao đấu với bọn họ?
Đùa à!
Tần Ninh quá khinh thường bọn họ rồi!
“Tần Ninh!”
Hạ Vân Phi quát lên: “Nếu ngươi muốn sỉ nhục chúng ta thì cứ ra tay đi, việc gì phải làm như vậy?”
“Các ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không dùng thuật định thân đâu!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Có bản lĩnh gì thì hãy khoe hết ra đi!”
Sẽ không dùng thuật định thân?
Lúc này, đám Hạ Vân Phi, Hạng Hàn thật sự không nhinf ra những gì Tần Ninh đang nghĩ.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này bước ra.
Hạ Vân Phi nghi ngờ hỏi: “Ngươi thật sự sẽ không ra tay à?”
“Nói là làm chứ, đương nhiên rồi!”
Nghe vậy, lửa giận của nhóm Hạ Vân Phi bốc lên ngùn ngụt.
Cho đến giờ, bọn họ mà vẫn không hiểu Tần Ninh nghĩ gì thì đúng là ngu ngốc.
Tần Ninh này rõ ràng là muốn bọn họ giúp Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi luyện tay.
Cái tên này coi bọn họ là con tò he à?
Lần này, bọn họ thật sự tức giận.
Chỉ là hai tỳ nữ cảnh giới Thông Thiên tứ bộ mà thôi, thế mà Tần Ninh lại bắt bọn họ luyện tay với hai cô gái này.
Quá đáng hận!