Hai anh em Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu nhìn Tần Ninh, tròng mắt như muốn rơi xuống đất.
“Tần công tử, Tần đại gia, ngươi ngươi ngươi...”
“Ngươi đang làm gì thế?”
Hai anh em ngay lập tức một mặt bất lực.
Mặc Phong nhìn về phía đám người còn lại, cười ha ha nói: “Các vị thông cảm, các vị thông cảm, thằng nhóc này đầu óc có chút vấn đề...”
Mấy người Hạ Vân Phi, Giản Tử Thông, Mạc Cát Cát và Hạng Hàn, Ngưu Linh Nhạc và Tất Tử Hàm nhìn Tần Ninh, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Thằng nhãi này có bị thần kinh không thế?
Tần Ninh im lặng.
Nhìn về phía hai anh em Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu.
“Đầu óc các ngươi mới là có vấn đề, đầu óc của Mặc gia các ngươi có vấn đề ấy!”
Tần Ninh cạn lời: “Cơ hội tốt như này mà lại bỏ qua không cần, các ngươi bị ngu à!”
Ông trời ơi!
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu hoảng loạn muốn điên mất thôi!
Bây giờ Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường tranh giành, không ai rỗi hơi để ý đến Trường Sinh đường của bọn họ.
Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Tần Ninh cái tên mũi trâu nhà ngươi, ngươi có thể đánh đổ Đỗ Thỉnh cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển, nhưng ngươi có đánh lại mười mấy người cảnh giới Hoá Thần được không?
Tầng thứ ba...
Lúc trước Trường Sinh đường có mười người cũng chỉ chiếm được một vị trí.
Năm người này chắc chắn là một vị trí cũng không có.
Hơn nữa lúc trước Tần Ninh còn đắc tội với mấy người của Thiên Thánh đường, bây giờ một đống thiên tài tập hợp ở đây, không đến tìm hắn gây sự đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà bây giờ thằng nhãi này lại đến tìm người ta gây sự.
Câu này vừa nói ra cũng đắc tội với tất cả đệ tử của Địa Thánh đường.
“Thú vị, rất thú vị...”
Mạc Cát Cát nhìn Tần Ninh, nở một nụ cười ý vị.
“Đây chính là Tần Ninh đánh gãy tay chân xủa Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển phải không?”
Mạc Cát Cát cười nhạo nói: “Ta nghe nói ngươi rất ngông cuồng, thật không ngờ lại là một tên ngốc”.
Sắc mặt của Hạ Vân Phi lúc này rất khó coi.
Mấy người nhóm Hạng Hàn lúc này cũng tức giận.
“Trường Sinh đường càng ngày càng tồi tệ mà lại ngông cuồng quá nhỉ”.