Trong lòng Lô Đại và Thần Hoảng rất ấm ức.
Con vịt đến tay rồi lại bay đi, đổi lại người khác cũng ấm ức chứ!
Hai người mấy lần muốn tìm Tần Ninh luyện tập một chút.
Nhưng vẫn không có cơ hội.
Hôm nay vừa hay có cơ hội.
Nếu Tần Ninh đã được suất, vậy thì phải đưa ra thực lực tương xứng.
Nếu không thì chuyện này cho dù ầm ĩ đến chỗ đường chủ, bọn họ cũng phải yêu cầu một lời giải thích.
Lô Đại mở miệng: “Dám ở trước mặt mọi người khiêu chiến với hắn không?”
“Có cái gì là không dám?”
Lúc này Thần Hoảng hừm một tiếng nói: “Thằng nhóc đó chẳng qua là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ giống chúng ta thôi, cho dù là thua cũng không mất mặt”.
“Được!”
Hai người tính toán, dẫn theo năm sáu người bên mình đi về phía Tần Ninh.
“Tần Ninh!”
Lúc này một tiếng hô vang lên, hai người Lô Đại và Thần Hoảng dẫn theo mấy người, khí thế to lớn đi đến trước mặt Tần Ninh, chỉ đích danh tên họ.
“Ta tên Lô Đại! Đến từ Trường Sinh đường!”
“Ta tên Thần Hoảng! Cũng đến từ Trường Sinh đường!”
Lúc này hai người tự giới thiệu bản thân, nhìn về hướng Tần Ninh tràn đầy khiêu chiến.
“Làm gì?”
Tần Ninh đi dạo xung quanh võ trường một hồi lâu, hắn không có tâm trạng để ý bọn họ.
“Bọn ta…”
“Tần Ninh!”
Chính vào lúc này, một tiếng gọi đột nhiên vang lên.
Một tiếng quát vang lên, bốn năm thân ảnh mang theo khí thế rung chuyển đất trời đi đến.
Dẫn đầu là một người nam nhân tóc ngắn, mặc võ phục, cơ bắp cuồn cuộn, khí thế hùng hổ.
“Đỗ Thỉnh!”
Tần Ninh mặt bất đắc dĩ.
Chỉ là cảm thấy bản thân hơi nhàn rỗi nên đi dạo một lúc, thế nào mà cứ đi được một đoạn lại đụng phải một người vậy.
Người thanh niên tên là Đỗ Thỉnh kia lúc này vội vàng sải bước đi đến trước mặt Tần Ninh.