“Người là ta đánh, nhưng sẽ có một ngày các người cảm ơn ta. Tiếp tục chèn ép Trường Sinh đường, sớm muộn gì thư viện Thánh Hiền các người sẽ xong đời”.
Tần Ninh nói xong, liếc bọn họ rồi không lên tiếng thêm nữa.
Mặc Thiên Tử lúc này hiểu ra, nhìn bọn họ.
“Còn không mau cút đi, ở đây như gỗ mục làm gì?”
Mặc Thiên Tử lên tiếng, mấy người có tức cũng không dám nói.
Dù sao đều là cảnh giới Hóa Thần, có uy tín và danh dự, lúc này bị tát trước mặt đám đông cũng rất nhục nhã.
Đỗ Uyên cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.
Hạ Kiều Minh cảnh giới Hóa Thần bát chuyển.
Bị ăn tát, có dám lên tiếng không?
Người tát được bọn họ dễ dàng, là kẻ mạnh cỡ nào chứ?
Hạ Tịch Lâm là phó viện trưởng, lúc này tức tối vô cùng.
Không xả được giận, ngược lại còn tự rước một bụng tức!
“Cáo từ!”
Hạ Tịch Lâm lúc này lên tiếng.
Mặc Thiên Tử nhìn Mặc Uyên Tử và Mặc Uyên Lâm.
“Lão tổ, sao ngài lại tới ạ?”
Mặc Uyên Tử lúc này mới dám hỏi.
“Việc của ngươi à!”
Mặc Thiên Tử không hòa nhã với ông ta, mà quay ra Tần Ninh, lập tức mở ra dáng dấp tươi cười chào đón.
“Tần tiểu gia!”
Mặc Thiên Tử cười khà khà: “Giờ có thể nói cho ta biết lý giải cách tu hành quyển năm được chưa?”
“Ở đây luôn à?”
Tần Ninh nhìn quanh, phòng ở bị dỡ nóc, thật sự rất khó chịu.
“Đổi chỗ!”
Mặc Thiên Tử vung tay lên, hào sảng nói.
...
Thư viện Thánh Hiền.
Trường Sinh đường.
Tần Ninh ngồi yên vị, Mặc Thiên Tử ở bên cạnh, lễ độ cung kính.
Mặc Uyên Tử, Mặc Uyên Lâm, Mặc Phong cùng Mặc Vũ Nhu ngồi vào chỗ của mình ở bên dưới.
Tần Ninh lúc này lên tiếng: “Trường sinh quyết chú trọng một chữ, tĩnh!”
“Tĩnh tọa suy nghĩ, tĩnh tọa ngộ đạo, tĩnh tọa phẩm giá đời người!”
Tần Ninh lúc này yên tĩnh giảng thuật, trong phòng, năm bóng người cũng đều yên tĩnh nghe.
Mà lần giảng giải này hết hẳn một ngày một đêm.