“Là trưởng lão Hạ Kiều Minh!”
Sắc mặt của Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lập tức trở nên khó coi.
Cái gì nên tới, vẫn phải tới.
Tần Ninh nghe vậy thì cũng chẳng phản ứng gì.
Mặc Vũ Nhu lại nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước kéo dài chút thời gian đi, chờ nhị thúc và cha ta đến thì bọn họ sẽ không dám làm loạn nữa”.
“Sao phải ra ngoài?”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Ông ta bảo ta lăn, ta sẽ không lăn!”
Tần Ninh quát lên với bên ngoài: “Muốn lăn, thì tự lăn vào đây!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, sắc mặt Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu liền trở nên trắng bệch.
Tiểu tổ tông này thật sự chán sống hả!
Lúc này, ở bên ngoài có Hạ Tịch Lâm, Hạ Kiều Minh và Đỗ Uyên đứng đầu cùng mấy vị trưởng lão và các đệ tử.
Tiếng quát đó khiến sắc mặt cả ba người trở nên cực kỳ xấu xí.
“Láo xược!”
Hạ Kiều Minh không khỏi nói: “Tên này quá là càn rỡ, đệ tử vừa mới gia nhập Trường Sinh đường đều ngông cuồng vậy sao?”
“Hắn không đi ra, ta sẽ cho hắn không có chỗ trốn nữa!”
Hạ Kiều Minh sải bước ra, linh khí mạnh mẽ tụ thành một dấu bàn tay, chụp về phía trước.
Đoàng...
Âm thanh nặng nề vang lên, mái nhà của khu ở lúc này bị nhấc hẳn lên.
Bên trong gian phòng, xuất hiện năm người.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu thì hoảng sợ.
Tần Ninh ngồi nghiêm chỉnh trên giường.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng ở bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh.
Nhìn thấy cảnh ấy, mấy vị trưởng lão càng tức tối hơn.
Tần Ninh này đánh gãy chân tay của con em dòng chính Đỗ gia và Hạ gia, thế mà còn dám ngồi thoải mái như thế!
“Tần Ninh, ngươi là đệ tử Trường Sinh đường, tự tiện ra tay với đệ tử Thiên Thánh đường, hạ thủ tàn nhẫn, tội đáng chết vạn lần!”
“Thôi thôi!”
Nhìn phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm đứng đầu, Tần Ninh không khỏi nói.