“Cùng lắm thì đánh bọn họ một trận, đánh cho tàn phế là xong”.
Nghe vậy, Mặc Phong cùng Mặc Vũ Nhu đều không còn gì để nói.
Hạ Tịch Lâm, phó viện trưởng, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển.
Trưởng lão Hạ Kiều Minh, trưởng tộc Hạ gia, cảnh giới Hóa Thần bát chuyển.
Trưởng lão Đỗ Uyên, trưởng tộc Đỗ gia, cảnh giới Hóa Thần thất chuyển.
Nếu thật sự như những gì Tần Ninh nói, đánh một trận là xong, thì bọn họ còn lo lắng làm gì.
“Tần huynh, huynh mau trốn đi!”
Mặc Phong vô lực nói: “Cha ta và nhị thúc giờ còn chưa quay trở về, ba người bọn họ mà phát điên lên thì có trời mới biết họ định làm gì”.
“Huynh trốn trước đi, chờ cha ta và nhị thúc quay lại, bọn họ sẽ không dám làm loạn đâu”.
“Không sao!”
Tần Ninh ngồi dây, cười đáp: “Các ngươi nói, Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển đó có đáng đánh không?”
“Đáng đánh!”, Mặc Phong oán hận nói.
Người của Thiên Thánh đường trước giờ đều khinh thường Trường Sinh đường bọn họ, hắn ta sớm muốn đánh cho bọn kia một trận tơi bời, nhưng thực lực không đủ.
“Đã đáng đánh như vậy thì ta cũng đâu có sai, việc gì phải chạy?”
“...”
“...”
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lúc này không biết nói gì.
Ngươi đánh đứa nhỏ, người lớn lại tới.
Ngươi có thể đánh tơi bời đứa nhỏ, nhưng người lớn thì sao?
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu lo lắng nhưng cũng không làm gì được.
Vốn dĩ hai anh em bọn họ quả thực không yêu thích dáng vẻ thờ ơ của Tần Ninh.
Nhưng Tần Ninh đánh Hạ Văn Đào và Đỗ Tiển tơi bời, xem như là trút giận cho bọn họ, nên họ mới nhìn Tần Ninh bằng con mắt khác.
Nhưng dáng vẻ lúc này của Tần Ninh rõ ràng lại là thờ ơ.
Mặc Vũ Nhu lại nói: “Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm, trưởng lão Hạ Kiều Minh và trưởng lão Đỗ Uyên cũng không phải loại hiền lành gì, bọn họ thật sự dám giết ngươi đó...”
“Giết ta?”
Tần Ninh cười đáp: “Bọn họ dám giết ta, ta liền làm thịt bọn họ”.
Còn gây sự, hắn chưa từng nghĩ đến. Đỗ Tiển, Hạ Văn Đào kia tự nhảy đến đòi đánh hắn.
“Tần Ninh, đệ tử Trường Sinh đường, lăn ra đây!”
Một tiếng quát lúc này vang lên.