“Một thanh niên cảnh giới Thông Thiên, thiên phú cao cường, có lẽ là không có dã tâm này đâu?”, Thánh Trường Tồn lại nói: “Ngươi quan sát kỹ người này xem”.
“Mặc Uyên Tử, ngoài ra, chú ý động tĩnh của Bắc Thương tông, Hứa gia và cổ quốc Thiên Phong”.
Lời này nói ra, Mặc Uyên Tử sửng sốt.
“Ý của ngài là...”
“Đại lục Bắc Thương không thái bình đâu...”
Hai người rơi vào im lặng.
“Phó viện trưởng Mặc!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên vào lúc này.
“Không ổn rồi, mấy người Đỗ Tiển, Hạ Văn Đào, Đường Châu Sơn và Hùng Thừa của Thiên Thánh đường bị người ta đánh gãy chân tay rồi!”
Lời này nói ra, không chỉ có Mặc Uyên Tử mà Thánh Trường Tồn cũng sửng sốt.
Hạ Văn Đào, thiên chi kiêu tử của Thiên Thánh đường.
Đỗ Tiển, cũng là thiên tài của Thiên Thánh đường.
Hai người này, một cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ, một cảnh giới Thông Thiên tứ bộ, sao lại bị ai đánh gãy chân tay được?
“Chuyện này, ngươi nên báo với viện trưởng Hạ Tịch Lâm chứ?”
Hạ Tịch Lâm cũng là người nhà họ Hạ.
Thư viện Thánh Hiền thực ra có Thiên Thánh đường là do các gia tộc lớn khống chế, Địa Thánh đường mới là hình thức của thư viện thực sự, Trường Sinh đường thì thuộc về Mặc gia.
Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm chính là người nhà họ Hạ.
Hạ Văn Đào lại là cháu trai của ông ta, con trai của trưởng tộc Hạ gia – trưởng lão Hạ Kiều Minh.
Đỗ Tiển chính là con trai của trưởng tộc Đỗ gia – trưởng lão Đỗ Uyên.
Hai người này có danh tiếng rất vang dội trong Thiên Thánh đường, không ai dám trêu chọc, bị người ta đánh gãy chân tay thì thật là điều bất ngờ.
Người bẩm báo cúi đầu nói: “Phó viện trưởng Hạ Tịch Lâm đã đi rồi ạ, không chỉ thế, trưởng tộc Hạ gia – trưởng lão Hạ Kiều Minh và trưởng tộc Đỗ gia – trưởng lão Đỗ Uyên cũng đã đi...”
“Đi rồi? Đi đâu?”
“Trường Sinh đường!”
“Cái gì?”
Mặc Uyên Tử sửng sốt.
Chuyện này chắc chắn không liên quan đến hai đứa nhỏ.
“Là do đệ tử của Trường Sinh đường đánh...”
Sao cơ!