Đồng thời, lão tổ đời thứ bảy Mặc Thiên Tử, là người duy nhất tu luyện trường sinh quyết đến cực hạn sau khi lão tổ đời thứ nhất Sát Trường Sinh bỏ mình.
Nhưng nói chuyện với Tần Ninh lại như kiểu Tần Ninh cùng thế hệ với ông ta vậy.
Lại đích thân giao phó cha mình đưa Tần Ninh đến gia nhập Trường Sinh đường.
Tần Ninh này nhìn rất bình thường, nhưng có thể làm đến bước này thì sẽ là người thường sao?
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu đứng cạnh nhau, Mặc Phong thì nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xuất thủ.
Mặc Vũ Nhu cũng nhìn chằm chằm Tần Ninh, rơi vào suy tư.
“Muội...”
Dần dần, Mặc Phong ngơ ngác đẩy Mặc Vũ Nhu,
“Hửm?”
“Muội xem...”
Mặc Phong lúc này hơi lắp bắp!
Mà Mặc Vũ Nhu nhìn theo hướng Mặc Phong chỉ, gương mặt tinh xảo cũng tràn đầy sự kinh ngạc.
Lúc này, trong đình viện, có bảy, tám bóng người nằm ngổn ngang dưới đất, không ngừng kêu thảm.
Đỗ Tiển đứng đầu thì mặt mũi tím bầm, hai tay hai chân chọc dưới đất, hiển nhiên là bị bẻ gãy.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này nghiêm túc quay về cạnh Tần Ninh.
Tần Ninh hơi méo miệng: “Ra tay ác vậy sao?”
Hai cô gái hừ một tiếng, không thèm quan tâm Tần Ninh.
Hiển nhiên hành động của Tần Ninh ban nãy khiến hai cô tức giận không thôi.
Mà hai cô không thể xả tức lên người Tần Ninh được, bèn giận cá chém thớt vào đám Đỗ Tiển.
Tần Ninh ho khan, nói: “Dù sao sớm muộn cũng sẽ phải nằm chung giường với ta, cho hai cô làm quen trước một chút...”
Lời này nói ra, sắc mặt của hai cô gái đỏ bừng, lườm Tần Ninh một cái.
Tần Ninh liếc mắt đi, nhìn Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu, nói: “Có đi được không? Đưa chúng ta đến chỗ ở được không?”
“Được... đi được...”
Mặc Phong nhìn đám người rên rỉ dưới đất, run rẩy gật đầu.
Cái tên này, quá ác!
“Ngươi tên là gì?”, Đỗ Tiển lúc này tứ chi dán đất, cố gắng nói: “Ngươi có dám nói cho ta biết ngươi tên là gì không?”
“Ta? Tần Ninh!”
Tần Ninh nói xong, vung chân đá ra.
Tiếng thét “aaaa” thảm thiết vang lên, Đỗ Tiển kia bay ầm về góc tường, xương cốt cũng bị đứt gãy không ít.