“Còn cười?”
Thấy hai cô gái cười, Tần Ninh vỗ mông của cả hai, giáo huấn: “Ta bị người ta nói thế mà các cô vui vậy cơ à?”
Tần Ninh trước giờ chưa từng làm vậy, huống hồ là trước mặt mọi người.
Tức thì, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng đỏ bừng cả mặt.
Mà những đệ tử Thiên Thánh đường kia sớm đã phun máu ra, tất cả đều mắng chửi Tần Ninh, tựa như Tần Ninh làm ra chuyện gì thương thiên hại lý lắm.
“Đồ cầm thú, sao hắn lại ra tay được chứ!”
“Aaaaaa.... trời đất khó dung tha mà!”
“Giai nhân như thế đang rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng kìa, chúng ta phải giải cứu thôi”.
Từng đệ tử Thiên Thánh đường đều chỉ muốn giết sống Tần Ninh.
Đỗ Tiển càng bốc hỏa hơn.
Hắn ta không nghĩ Tần Ninh có thực lực cao cường hay bối cảnh to lớn hơn hắn.
Tần Ninh thu phục hai cô gái, hắn ta đánh Tần Ninh một trận, chắc chắn có thể thu phục cả hai cô, đến lúc ấy... một tay hai cô gái, không phải rất hoàn mỹ sao?
Còn giải cứu ấy mà!
Giải cứu chân chính sẽ là thâm nhập vào rồi giải mới đúng!
Đỗ Tiển mắng mỏ, ngôn từ chính nghĩa, đạo mạo nói: “Hay cho một kẻ vô sỉ, đối xử với giai nhân như vậy. Hôm nay Đỗ Tiển ta sẽ cho ngươi biết, thư viện Thánh Hiền không chứa loại người cặn bã như ngươi!”
Người cặn bã?
Tần Ninh cười đáp: “Ta dạy dỗ tỳ nữ của ta thì liên quan đếch gì ngươi?”
“Viên Viên, Sương Nhi, đánh gãy tứ chi kẻ này rồi ném ra khỏi Trường Sinh đường cho ta”.
“Sau này còn gặp lần nào, đánh lần đó, không cần lưu tình!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này mặt đỏ như đào mật, cũng gật đầu như trước.
Mặc Phong kia không khỏi thấp giọng nói: “Cái tên này không tự mình ra tay mà lại để phụ nữ giúp mình...”
“Huynh đừng nói!”
Mặc Vũ Nhu tuy là em gái nhưng ánh mắt độc đáo hơn anh trai mình nhiều.
Cô ta đã sớm phát hiện Tần Ninh cùng là cảnh giới Thông Thiên nhị bộ như mình.
Nhưng cô ta nhìn không thấu Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.
Nhưng trước mặt Tần Ninh thì lại ngoan như cún.
Nghĩ vậy mới thấy khó tin.