Phong Thần Châu

Chương 1344: “Nhưng có thể cho ngươi nửa cuốn trước!”  




 Mười mấy người này mặc quần áo màu đen giống nhau, thái độ cung kính với người đàn ông dẫn đầu, phía sau người đàn ông có một nam một nữ vô cùng xuất chúng.  

 

Người thanh niên có tướng mạo đàng hoàng, cử chỉ mang lại cho người ta cảm giác rất nho nhã.  

 

Còn dung mạo của cô gái kia càng xuất sắc hơn, vô cùng bắt mắt.  

 

“Thiên Tử!”  

 

Người đàn ông trung niên đáp xuống, lập tức cung kính chắp tay nói: “Thiên tử xuất quan sao không thông báo cho vãn bối biết để vãn bối nghênh đón cho tốt”.  

 

Nhưng Mặc Thiên Tử căn bản chẳng thèm qua tâm đến lời người đàn ông trung niên nói, chỉ nhìn Tần Ninh chằm chằm, bày ra vẻ đáng thương.  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng im lặng.  

 

Ông lão này vừa nãy nhìn còn bình thường, bây giờ... lại giống một lão già thần kinh vậy!  

 

 

 

Thay đổi chóng mặt như vậy khiến hai cô gái khó mà tiếp thu được.  

 

Mặc Thiên Tử không thèm để ý đến đám người kia khiến cho hơn mười người lúc này cũng cảm thấy lúng túng.  

 

“Một cuốn!”  

 

Tần Ninh lúc này giơ ngón tay ra, nói: “Ta nói lại nội dung của cuốn thứ năm cho ngươi, ngươi dẫn ta trực tiếp vào trong Trường Sinh đường”.  

 

“Thành giao!”  

 

Mặc Thiên Tử lúc này mặt mày mừng rỡ, dường như đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục, suy nghĩ cho sự nghiệp Mặc gia vừa nãy của mình.  

 

“Mặc Uyên Tử!”  

 

Mặc Thiên Tử duỗi một ngón tay ra nói: “Vị Tần công tử này cùng hai cô bên cạnh bái nhập vào trong Trường Sinh đường”.  

 

“Hả?”  

 

“Hả cái gì mà hả? Lập tức làm thủ tục cho bọn họ để bọn họ vào trong Trường Sinh đường của thư viện Thánh Hiền!”  

 

Mặc Uyên Tử chính là người đàn ông trung niên kia.  

 

“Vâng!”  

 

Nghe thấy lời dặn dò của lão tổ đời thứ bảy, Mặc Uyên Tử không dám làm bừa.  

 

“Hì hì, Tần công tử, chuyện đã làm xong rồi, vậy cuốn thứ năm...”  

 

“Gấp gáp cái gì?”  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta phải xem xem Trường Sinh đường bây giờ có còn dáng vẻ của chín vạn năm trước không đã rồi nói tiếp!”  

 


Tần Ninh xoay người rời đi, Mặc Thiên Tử vội vàng đuổi theo.  

 

Hai người đứng ở một nơi không xa thì thầm rất lâu, vừa mới quay người lại.  

Ánh mắt của Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh mang theo kinh ngạc kính sợ, thậm chí còn có một tia kinh hãi.