Phong Thần Châu

Chương 1343: “Đừng có nằm mơ!”  




 Mặc Thiên Tử do dự nửa ngày trời, hơn nữa cũng nóng lòng muốn nghe tiếp lời giảng giải vừa rồi của Tần Ninh nhưng lại lo lắng Tần Ninh gây chuyện.  

 

“Ta đưa cho ngươi cũng được”.  

 

Cuối cùng, Mặc Thiên Tử mở miệng nói: “Nhưng ngươi phải nói cho ta nghe toàn bộ nội dung của ba cuốn Trường Sinh Quyết cuối cùng!”  

 

“Cho ngươi biết tất cả ba cuốn cuối cùng?”  

 

Tần Ninh liếc Mặc Thiên Tử một cái, nói: “Mặt của ngươi cũng dày quá nhỉ!”  

 

“Mặt ta không dày!”  

 

“Ngươi đúng là không biết xấu hổ!”  

 

Tần Ninh từ tốn nói: “Tổ tiên nhà ngươi cùng lắm mới chỉ tu luyện đến cuốn thứ năm, ngươi lại còn muốn đủ bảy cuốn, nằm mơ à?”  

 

“Ta...”  

 

Mặc Thiên Tử nhất thời nghẹn lời, thế nhưng một giây sau lập tức cười hì hì, đến gần Tần Ninh, cọ xát nói: “Tần công tử, một cuốn, một cuốn thôi cũng được!”  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này không còn lời gì để nói.  

 

Mặc Thiên Tử này mới vừa rồi vẫn còn bày ra bộ dạng thế ngoại cao nhân, cao cao tại thượng, giờ đột nhiên lại chuyển thành bộ dạng của một lão lưu manh.  

 

Trường Sinh Quyết?  

 

Là thứ gì chứ?  

 

Mặc Thiên Tử nói tiếp: “Ngài đến từ Cửu U đại lục, lại biết chuyện của tổ tiên Sát Trường Sinh của Mặc gia ta, vậy thì nhất định biết chuyện năm đó lão tổ phát điên, Trường Sinh Quyết có bảy cuốn nhưng ba cuốn đã bị thiêu huỷ, con cháu đời sau chỉ có được bốn cuốn đầu, thật sự không thể tu luyện trường sinh được!”  

 

“Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ!”  

 

Tần Ninh nói thêm: “Mấy đời Mặc gia các ngươi tu luyện đến cuốn thứ hai của Trường Sinh Quyết thì đã có thể xưng bá Bắc Thương, ngươi mới tu luyện đến cuốn thứ ba, còn chưa luyện cuốn thứ tư đã đòi ta ba cuốn sau rồi?”  

 

“Cho dù ta có đưa cho ngươi ngươi cũng không luyện được”.  

 

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể vượt qua được tổ tiên của ngươi sao?”  

 

Khuôn mặt già nua Mặc Thiên Tử đỏ ửng.  

 

“Ta mặc kệ, tóm lại ngươi nói đi, ngươi có cho hay không!”  

 

Mặc Thiên Tử lúc này vậy mà lại giở trò vô lại.  

 

“Đừng có nằm mơ!”  

 

Tần Ninh phất tay nói: “Hỏi ngươi chuyện lệnh bài vốn cũng chỉ mang tâm lý thử thôi, ngươi không cho thì tự ta đi đến Trường Sinh đường”.  

 


Soạt soạt soạt...  

 

Đúng lúc này có mấy thân ảnh đạp không bay đến.  

Ước chừng có khoảng hơn mười người, khí tức đều vô cùng mạnh mẽ.