Phong Thần Châu

Chương 1341: “Ngươi rốt cuộc là ai?”  




 Vẻ mặt của lão giả lúc này trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Làm sao ngươi biết ta họ Mặc? Ngươi là người của Bắc Thương tông, hay là người của cổ quốc Thiên Phong hay là đến từ Hứa gia?”  

 

Biết Trường Sinh Quyết, biết sự tồn tại của ông ta, biết ông ta họ Mặc.  

 

Người thanh niên trước mặt này không đơn giản.  

 

“Ta đến từ Cửu U đại lục!”  

 

“Chính là Cửu U đại lục của Cửu U Đại Đế sao?”  

 

Lão giả biến sắc.  

 

“Chẳng lẽ còn có cái thứ hai?”  

 

Lão giả nói tiếp: “Ngươi là hậu nhân của Cửu U Đại Đế?”  

 

“Cũng không phải như thế”.  

 

Lão giả lúc này rõ ràng mới thở phào một hơi.  

 

“Lão hủ tên là Mặc Thiên Tử, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?”  

 

“Mặc Thiên Tử?”  

 

Tần Ninh lúc này chậm rãi nói: “Vậy ngươi hẳn là con cháu đời thứ bảy của Sát Trường Sinh, trưởng tộc đời thứ bảy của Mặc gia?”  

 

Lời này vừa nói ra, đôi mắt thăng trầm của Mặc Thiên Tử bỗng loé lên sát ý.  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này bước đến gần Tần Ninh.  

 

“Không sao, nếu như hắn muốn giết ta thì hai người cũng không cản được”.  

 

Tần Ninh cười nói: “Hậu nhân của Sát Trường Sinh ít nhiều vẫn có chút bản lĩnh, bảy đời tộc trưởng cho đến bây giờ ít nhất cũng đã trải qua bốn, năm vạn năm”.  

 

“Ngươi rốt cuộc là ai?”  

 

Tần Ninh nói rõ ràng rành mạch, dường như hiểu rất rõ về Mặc gia.  

 

“Tần Ninh, tông chủ Thanh Vân tông ở Cửu U đại lục!”  

 

Tần Ninh vẫn giữ nụ cười tủm tỉm nói: “Được rồi, ta không nói mấy lời vô nghĩa với ngươi nữa, ngươi cứ tiếp tục giấc ngủ trường sinh của ngươi thôi, ta đến đây muốn lấy từ chỗ của ngươi ba cái lệnh bài”.  

 

“Lệnh bài?”  

 

Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, cảnh giác nói: “Lệnh bài gì?”  

 

“Đừng có đánh đố với ta, muốn bái nhập vào trong Trường Sinh đường của thư viện Thánh Hiền cần phải có sự tán thành của Mặc gia thì mới được”.  

 


Lúc này Mặc Thiên Tử nhìn Tần Ninh, ánh mắt tràn ngập dò xét.  

 

“Thôi, để ngươi đưa cho ta ngươi chắc chắn không vui”.  

Khoé miệng Tần Ninh khẽ nhếch lên, mở miệng nói: “Trời đất lúc khai sơ, nguồn gốc của vạn vật, cực hạn của trường sinh chính là vô tâm, vô tâm chi đạo...”