Phong Thần Châu

Chương 1340: “Nhìn ta như thế làm gì?”  




 Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng ngây ngẩn cả người.  

 

Ở chỗ này vậy mà lại có một cánh cửa?  

 

Chẳng lẽ có kho báu sao?  

 

Nhưng chỗ này bây giờ quá hoang vu, chẳng giống có báu vật gì cả.  

 

Lúc này Tần Ninh tiến lên trước, vung ra một quyền.  

 

Rầm...  

 

Cái cửa gỗ tưởng chừng như lung lay sắp đổ bị một quyền của Tần Ninh tác động lại nguyên vẹn chẳng chút hề hấn gì.  

 

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều khẽ giật mình.  

 

Tần Ninh thì chỉ cười không nói, lại trực tiếp tung ra một quyền nữa.  

 

Rầm...  

 

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.  

 

Cái cửa gỗ kia vẫn vẹn nguyên không một chút hư hại, thế nhưng sườn núi nhỏ lúc này lại không thể chịu nổi chấn động.  

 

Lúc này, từng lớp từng lớp bụi đất rơi xuống.  

 

Cuối cùng sườn núi nhỏ cũng đã hoàn toàn biến thành bụi, ba túp lều tranh, một cái sân với hàng rào bao quanh hiện ra trước mắt ba người.  

 

“Khụ khụ...”  

 

Đột nhiên có một tiếng ho khan vang lên trong lớp bụi.  

 

“Ai? Ai lại thất đức như thế? Cứ gõ cửa không phải ta sẽ ra sao?”  

 

Bỗng có một bóng hình từ bên trong túp lều tranh tiểu viện đi ra.  

 

Một thân áo choàng màu xám, tóc dài búi cao, râu và lông mày lúc này đều rủ trước ngực.  

 


Trang phục của người này rất kì lạ, mà toàn thân từ trên xuống dưới cũng khiến người khác cảm thấy rất khác thường.  

 

Hình như... không phải người của thời đại này.  

 

“Đánh thức ngươi à? Lúc tu hành trường sinh quyết phải ngủ hàng trăm hàng vạn năm, muốn đánh thức được ngươi sao có thể đơn giản thế được chứ?”  

 

Tần Ninh lúc này mở miệng nói.  

 

Nháy mắt, ông lão dùng đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Tần Ninh.  

 

Dường như muốn nhìn thấu Tần Ninh.  

 

“Nhìn ta như thế làm gì?”  

 

Tần Ninh phủi tay, nhìn về phía lão giả hỏi: “Ngươi tên là gì?”  

 

Vẻ mặt của lão già bây giờ trông rất kì lạ.  

 

“Tiểu tử thối, quấy rầy lão nhân gia ta thanh tu, bây giờ lại hỏi ta tên gì, ngươi đang cố tinh gây sự đúng không?”  

 

Bây giờ ngay cả Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng cảm thấy rất kì quặc.  

 

Công tử nhà mình từ xưa đến nay sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện kỳ lạ.  

Đi qua Cửu U đại lục, đi đến đại lục Bắc Thương không trực tiếp đi đến chỗ cần đến mà lại đến vùng đất hoang vu như này, tìm một ông lão dường như đã ngủ ở đây từ lâu?