Phong Thần Châu

Chương 1339: “Lợi hại như vậy sao?”




 “Trời đất này rộng lớn nằm ngoài sức tưởng tượng của mấy người”.  

 

“Mà ở trên đại lục Bắc Thương có thứ mà đại lục Cửu U chúng ta không có”.  

 

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cái hiểu cái không.  

 

“Lão Vệ lúc trước đã đến đây dò la tin tức là muốn xem đại lục Bắc Thương hiện nay có còn huy hoàng lớn mạnh như mấy vạn năm trước không”.  

 

Tần Ninh từ tốn nói: “Ba đầu sỏ Bắc Thương là Bắc Thương tông, cổ quốc Thiên Phong và Hứa gia, ba thế lực lớn này vẫn luôn đứng sừng sững”.  

 

“Ngoại trừ cái đó ra còn có một đầu sỏ ẩn hình: thư viện Thánh Hiền!”  

 

“Thư viện Thánh Hiền?”  

 

Diệp Viên Viên bây giờ cũng hơi giật mình, nói: “Ta từng nghe nói ở trong thư viện Thánh Hiền từng có một nhân vật có thể sánh ngang với Cửu U Đại Đế, có thể nói như là thần thánh ở đại lục Bắc Thương”.  

 

“Nghe nói người đó tên là Sát Trường Sinh, tư chất ngu dốt thế nhưng tu hành mấy vạn năm, không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng lại khiến người người khiếp sợ!”  

 

Diệp Viên Viên tiếp tục nói: “Nghe nói thư viện Thánh Hiền cũng không phải đứng đầu đại lục Bắc Thương, thế nhưng Sát Trường Sinh vừa ra đời, thư viện Thánh Hiền lập tức trở thành vô địch đương thời khiến ba thế lực lớn từ xưa đến nay là Bắc Thương tông, Hứa gia và cổ quốc Thiên Phong cũng không ngóc đầu lên được”.  

 

“Lợi hại như vậy sao?”, Vân Sương Nhi kinh ngạc nói.  

 

“Nghe nói người này đã vượt qua cái gọi là cảnh giới Tam Vị...”  

 

“Sát Trường Sinh...”  

 

Nghe thấy cái tên này, Tần Ninh khẽ mỉm cười.  

 

“Đi thôi”.  

 

Đến biên giới, Tần Ninh cũng không trực tiếp tiến vào trung tâm đại lục Bắc Thương mà đi về phía Bắc của đại lục Bắc Thương.  


 

Ba người đi mất khoảng thời gian bằng mười mấy người đến một vùng đất cổ xưa.  

 

Xung quanh nơi đây là những dãy núi nối tiếp nhau, hơn nữa mỗi một ngọn núi chỉ cao chưa đến trăm mét, cây cối khô héo, lá cây tàn lụi, dường như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.  

 

Tần Ninh nhìn xung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, dẫn hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi vào sâu bên trong rừng.  

 

Khu rừng này dường như rất lâu chưa có người đặt chân đến, khắp nơi đều đổ nát thê lương, hơn nữa còn gai góc rậm rạp, hoàn toàn không thấy lối đi.  

 

Mà Tần Ninh đi ở phía trước liên tục đi vòng.  

 

Cuối cùng, ba người xuất hiện ở dưới chân một ngọn núi.  

 

Nói là chân núi nhưng thực chất chỉ là một đống đất cao gần trăm mét, không hề có chút dáng vẻ của một ngọn núi.  

 


Mặt đất lúc này nứt toác ra.  

 

Vết nứt lan rộng đến tận chân núi, lúc này, ở nơi đó đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.  

Cánh cửa gỗ cổ xưa dường như có thể mục nát thành bột mịn bất cứ lúc nào.