Phong Thần Châu

Chương 1320: Cái người này có tự đại quá không vậy!  




 Hạ Phưởng Kiệt cũng hài lòng, phảng phất như đang phô trương uy phong trước mặt hai em gái khiến hắn rất thoải mái.  

 

“Con trai ta không ở trong Tần phủ, nếu các ngươi muốn đòi thì đến Thanh Vân tông mà tìm!”  

 

Tần Thương Sinh vẫn quát lên như cũ.  

 

“Muốn chết!”  

 

Hạ Phưởng Kiệt đã không còn nhẫn nại nữa, vung tay lên, hai tùy tùng cảnh giới Thông Thiên nhất bộ lúc này trực tiếp xông ra.  

 

Soạt.... soạt....  

 

Hai bóng người có khí tức mạnh mẽ đến đáng sợ, xông thẳng xuống dưới.  

 

Cảnh giới Thông Thiên với thành Lăng Vân thì đúng là vô địch.  

 

Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn lúc này không có chút năng lực phản kháng nào.  

 

Cách biệt quá lớn.  

 

Phập phập.  

 

Trong nháy mắt, hai tiếng vang đột nhiên phát ra.  

 

Một giây sau, sắc mặt Hạ Phưởng Kiệt cũng trở nên kinh ngạc.  

 

Hai gã tùy tùng cảnh giới Thông Thiên kia lúc này đã nổ đầu trước cửa Tần phủ.  

 

Sắc mặt Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đã trắng bệch ra, nhưng lại không sao cả.  

 

Mà trước mặt hai người là một thanh niên tóc trắng mặc kính phục màu đen, ngạo nghễ đứng vững, chậm rãi thu tay lại.  

 

“Dương oai cũng phải xem đây là đâu!”  

 

Thanh niên tóc trắng lúc này từ từ nói.  

 

“Ngươi là ai? Đây là chuyện của cổ quốc Đại Hạ ta và Tần gia, không liên quan đến ngươi. Nhãi con, ngươi đừng có để tính mạng của mình biến mất đi!”  

 

Hạ Phưởng Kiệt dễ dàng nhìn ra được thanh niên trước mặt mình có tu vi cực kỳ mạnh mẽ, cũng là cảnh giới Thông Thiên.  

 

“Ngươi vừa mới gào thét tên ta nửa ngày, giờ lại hỏi ta là ai à?”  

 

“Ngươi là Tần Ninh!”  

 

Hạ Phưởng Kiệt thốt lên.  

 

Thấy Tần Ninh xuất hiện, Hạ Phưởng Kiệt liền trở nên mất tự nhiên.  

 

Hạ Phưởng Kiệt ho khan rồi nói: “Tần Ninh, ngươi nên trả lại Cửu Hoang chiến xa cho cổ quốc Đại Hạ ta đi!”  

 

Tần Ninh chắp tay, đứng ngoài cửa tần phủ, từ từ nói: “Cửu Hoang chiến xa trả lại cho cổ quốc Đại Hạ các ngươi, là chuyện của ta với Hạ Phương Ki cha ngươi, liên quan gì đến đám nhãi các ngươi?”  

 

Đám nhãi?  


 

“Muốn trả, ta cũng trả cho cha ngươi, chứ không phải ngươi!”  

 

Tần Ninh tiếp tục thản nhiên nói.