Phong Thần Châu

Chương 1318: “Thật là nực cười”.  




 Hạ Thanh đi một chuyến đến Thiên Thận cung, cuối cùng lại mất mạng.  

 

Đây là một nỗi sỉ nhục cực lớn đối với cổ quốc Đại Hạ!  

 

Cửu Hoang chiến xa rơi vào tay người khác, càng khiến cổ quốc Đại Hạ thêm xấu mặt.  

 

Hôm nay, hắn ta đến để đòi lại Cửu Hoang chiến xa.  

 

Nghe nói Cửu Hoang chiến xa ở trong tay Tần Ninh thì phát ra công kích cực mạnh. Đây chính là thần binh của cổ quốc Đại Hạ bọn họ, sao có thể để người ngoài thao túng chứ?  

 

Mặc dù không biết vì sao phụ hoàng lại bằng lòng cho Tần Ninh mượn Cửu Hoang chiến xa, nhưng bây giờ là lúc đòi lại rồi.  

 

Hạ Phưởng Kiệt nhìn hai cô em gái của mình, nói: “Hạ Vũ, Hạ Điệp, ngũ ca của hai muội đã đạt cảnh giới Thông Thiên tứ bộ ở tuổi hai mươi tư, cả Cửu U này có ai sánh bằng cơ chứ?”   

 

“Ta nghe nói Tần Ninh đó dựa vào Cửu Hoang chiến xa mà giết được không ít cảnh giới Hóa Thần”.  

 

“Chờ lát nữa đòi lại Cửu Hoang chiến xa, ta sẽ cho hai muội nhìn cho rõ, Tần Ninh so với ngũ ca thì đúng là không đáng nhắc tới”.  

 

Hạ Phưởng Kiệt nói xong thì nhìn xuống dưới.  

 

Không khỏi thúc giục: “Rốt cuộc Tần Ninh có ở đây không hả? Còn không đi ra thì Hạ Phưởng Kiệt ta sẽ tháo dỡ Tần phủ các người đó”.  

 

Nghe vậy, Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đều sửng sốt.  

 

Tần Thương Sinh tuy không thể chịu đựng nổi uy áp kia, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Vị công tử này, ta là Vân Thương Hầu được thượng quốc Bắc Minh sắc phong, các ngươi gióng trống khua chiêng đến Tần phủ ta như vậy...”  

 

“Haha...”  

 

Tần Thương Sinh còn chưa nói xong, Hạ Phưởng Kiệt lập tức cười lên ha hả.  

 

“Thật là nực cười”.  

 

“Thượng quốc Bắc Minh? Là cái thá gì?”  

 


“Nói thật với các người, Hạ Phưởng Kiệt ta là ngũ hoàng tử của cổ quốc Đại Hạ”.  

 

Hạ Phưởng Kiệt khom eo xuống, nhìn quanh Tần phủ, thản nhiên nói: “Cổ quốc, các người hiểu không?”  

 

Hạ Phưởng Kiệt nói xong, Hạ Vũ và Hạ Điệp cũng bụm miệng cười.  

 

“Ngũ ca, đám nhà quê này sao có thể biết cổ quốc Đại Hạ chúng ta chứ”.  

 

“Đúng vậy đó, huynh nói với họ cũng như đàn gảy tai trâu mà tôi”.  

 

Hạ Phưởng Kiệt nghe vậy thì cũng cười khinh bỉ.  

 

“Đúng vậy nhỉ, cái nơi cũ rích thế này sao có thể biết cổ quốc là gì”.  

 

Hạ Phưởng Kiệt lười nói nhảm.  

 

Hắn vung tay, nhìn xuống bên dưới.  

 

Lúc trước, bọn họ quả thực không biết cổ quốc là gì.  

 

Nhưng giờ thì họ rất rõ.