Phong Thần Châu

Chương 1314: “Kỳ nhi, đệ lại làm loạn rồi!”  




 Giáo quan kia nhìn mấy người, không ngừng quát lên.  

 

“Tần Thiến, thân dưới của ngươi bất ổn, đến cảnh giới Linh Hải tuyệt đối sẽ không thể thông linh khí được”.  

 

“Tần Tư Tắc, tuy giờ ngươi mới sáu tuổi, đúng là cần làm vững trụ cột, nhưng không thể lãng phí thiên phú của mình”.  

 

“Tần Việt, năm nay ngươi mười sáu rồi mà còn ba cửa chưa mở, ngươi có biết Tần công tử mười sáu tuổi đã là nhân vật làm mưa làm gió ở học viện Thiên Thần hay không?”  

 

Giáo quan kia không ngừng quát tháo, dạy dỗ.  

 

“Sao ta có thể sánh bằng thiếu chủ chứ...”, thiếu niên bị rầy la kia không khỏi nói.  

 

“Không thể à?”  

 

Giáo quan quát lên: “Ta thấy chưa chắc đâu!”  

 

“Thiếu chủ Tần Ninh cũng là mười sáu tuổi đột nhiên nổi tiếng, các ngươi chưa chắc đã không bằng được!”  

 

“Nếu không có quyết tâm thì còn tu võ làm gì?”  

 

“Các ngươi đều nên lấy thiếu chủ Tần Ninh làm gương mới phải, Tần gia có thể xuất hiện một Tần Ninh, thì cũng có thể có người thứ hai, tương lai trở thành thế gia truyền thừa trên Cửu U đại lục!”  

 

Giáo quan từ từ nói hết.  

 

Khiến các đệ tử có mặt đều cảm thấy chấn động.  

 

Không sai, đây mới là võ đạo.  

 

Dũng cảm hướng về phía trước, không sợ điều gì.  

 

Giáo quan kia nói tiếp: “Các ngươi hiện tại còn có ưu thế hơn thiếu chủ Tần Ninh đương thời nhiều. Tần gia có không ít linh đan và linh khí làm vững căn cơ, cho nên các ngươi phải càng nỗ lực hơn mới phải!”  

 

“Rõ!”  

 

“Vâng!”  

 

Một nhóm đệ tử tức thì hét lên.  


 

“Ta muốn lấy Tần ca ca làm mục tiêu”.  

 

Một cậu bé bốn, năm tuổi non nớt nói.  

 

Tức thì, tạo ra một tràng cười.  

 

“Kỳ nhi, đệ lại làm loạn rồi!”  

 

Tần Tâm Duyệt thấy cảnh ấy thì không khỏi cười nói.  

 

“Tỷ tỷ!”  

 

Nhìn thấy Tần Tâm Duyệt, đứa nhóc kia chạy thẳng tới.  

 

“Giáo quan nói là đệ cảm ứng được linh khí rồi, nói không chừng tám tuổi có thể khai môn đấy!”   

 

“Vậy hả?”  

 


“Đây là...”  

 

“Đệ đệ ta đó, Tần Kỳ!”  

Tần Tâm Duyệt cười nói: “Năm Hâm Hâm rời đi, mẹ ta đã mang thai...”