Phong Thần Châu

Chương 1306: “Không dám không dám!”  




 Dù đau lòng đến mấy cũng chẳng còn cách nào khác.  

 

Lâm Thiên Nhai lúc này nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt bình tĩnh từ tốn nói: “Tần tông chủ, chuyện này là Kiếm Các bọn ta không đúng, Lâm Thiên Nhai ta đã trừng trị rồi, sau này nếu như đệ tử của Kiếm Các dám xâm phạm Thanh Vân tông và thượng quốc Bắc Minh, Lâm Thiên Nhai ta nhất định sẽ giết không tha!”  

 

Tần Ninh gật đầu, không nói gì thêm.  

 

Cùng lúc đó, Lâm Thiên Nhai nói tiếp: “Lần này Thanh Vân tông thu nhận Tuyệt Ninh tông làm môn hạ chắc chắn sẽ được thăng một bậc, đến lúc đó Lâm Thiên Nhai ta nhất định sẽ đến chúc mừng, chuẩn bị trăm loại linh khí cửu phẩm và linh đan cửu phẩm đưa đến phái đưa đến Thanh Vân tông, mong rằng Tần tông chủ không chê”.  

 

Nghe đến đây, Tần Ninh cười nói: “Biết cách làm người thật đấy, nhưng ông cứ yên tâm đi, Tần Ninh ta sẽ không làm xằng làm bậy đâu, ông không chọc ta ta sẽ không động ông, ông cứ phát triển Kiếm Các của ông cho tốt là được”.  

 

Lam Thiên Nhai gật gật đầu.  

 

Lần này thiệt hại hai vị cảnh giới Hoá Thần nhưng vẫn còn tốt hơn so với cái chết của tầng lớp cấp cao ở Đại Nhật Thần Giáo và Thánh Vương Phủ.  

 

Có lời cam đoan của Tần Ninh, từ nay về sau Kiếm Các sẽ không gây chuyện, Tần Ninh cũng không phải là người không nói đạo lý.  

 

Lâm Thiên Nhai chắp tay dẫn theo mười mấy người của Kiếm Các rời khỏi đế đô.  

 

Cùng lúc đó, nhóm quốc chủ của những cương quốc và thượng quốc lớn ở phía dưới đều kinh hãi run sợ, mặt như gan heo.  

 

Các chủ của Kiếm Các là người như thế nào chứ?  

 

Là một nhân vật tựa thần linh, thế mà bây giờ lại cung kính nhún nhường trước Tần Ninh.  


 

Lần này bọn họ thật sự đã chọc vào rắc rối lớn rồi.  

 

“Tần tông chủ tha mạng, đầu óc bọn ta nhất thời bị mụ mị, bị cương quốc Thiên Tượng và cương quốc Vân Hải lợi dụng, xin Tần tông chủ tha cho một con đường sống”.  

 

“Đúng vậy đúng vậy!”  

 

“Tần tông chủ tha mạng!”  

 

Một đám quốc chủ lúc này hận không thể lấy đầu xuống đưa cho Tần Ninh.  

 

“Việc này các ông thấy sao?”, Tần Ninh nhìn về phía Minh Ung nói.  

 

Minh Ung bây giờ vẫn còn chưa trở lại bình thường, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như mơ vậy.  

 

“Cứ làm theo những gì đã nói lúc trước, bảo bọn họ bồi thường tổn thất, hơn nữa hàng năm phải cống nạp cống phẩm!”, Minh Ung lúc này gật đầu: “Ngài thấy sao?”  

 

“Cũng được!”  

 

Tần Ninh chậm rãi nói: “Nhưng năm nay phải lấy hết tiền tích góp trong kho bạc ra cống nạp!”  

 

Tần Ninh từ tốn nói: “Không muốn nộp cũng được, bây giờ nói ra luôn, tránh đến lúc ấy ta lại đến tìm các ngươi đòi mạng!”  

 

“Không dám không dám!”  

 

Cả đám quốc chủ lúc này vội vàng quỳ rạp xuống đất lễ bái.  

 

Không chết đã là may mắn vạn phần rồi.  

 

Đối diện với thực lực tuyệt đối trước mặt, bọn họ không hề có bất cứ năng lực phản kháng nào hết.