Phong Thần Châu

Chương 1215: “Dương Đỉnh Thiên!”  




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Đây vẫn chỉ là cảnh giới Thông Thiên thôi sao?  

 

Bây giờ trong lòng của Thánh Vương đã hoàn toàn sững sờ.  

 

“Chém!”  

 

Lại thêm một kiếm được chém ra.  

 

Bây giờ toàn thân Tần Ninh từ trên xuống dưới tiếng sấm cuồn cuộn, quả thật giống như Tu La diệt thế, Lôi Thần giáng thế, một kiếm chém thẳng về phía ba người nhóm Thánh Vương.  

 

“Chủ phủ cẩn thận!”  

 

“Chủ phủ cẩn thận!”  

 

Hai người bà Tình và lão Tiết lập tức tiến lên cản lại.  

 

Ầm...  

 

Nhưng một tiếng nổ khác bỗng vang lên vào lúc này, giông tố đầy trời đã giáng xuống.  

 

Trên bầu trời, sấm sét khuấy động kéo theo mây đen dày đặc, trời bắt đầu đổ mưa to.  

 

Nhưng Thanh Vân tông dưới sự bảo vệ của lão rùa thì không hề bị ảnh hưởng.  

 

Dù vậy thì phòng ngự linh lực do một vị cảnh giới Hoá Thần thất chuyển tạo ra lúc này cũng xuất hiện vết nứt, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.  


 

U Động Thiên lúc này khoé miệng giật giật, không nhịn được nói: “Đây chính là thực lực thật sự của Tần Ninh sao?”  

 

Nói thật, trước khi trận chiến này xảy ra, ông ta đã kính sợ Tần Ninh rồi, chủ yếu là bởi vì sự tồn tại của lão Vệ và lời phân phó của tổ tiên đời thứ ba.  

 

Thế nhưng hôm nay, thực lực của Tần Ninh đừng nói là Thánh Vương, cho dù là bản thân ông ta cũng không thể cản nổi sức mạnh của sấm sét.  

 

Tần Ninh kinh khủng không phải là bởi vì bên cạnh hắn có lão Vệ thâm sâu khó lường mà là chính bản thân hắn.  

 

Thằng nhóc này bây giờ mới chỉ là cảnh giới Thông Thiên thôi đấy!  

 

“Hả?”  

 

Tia sét dần tản đi, mưa to như trút nước, Tần Ninh cầm linh kiếm Quy Nguyên trong tay, đứng vững ở giữa không trung, tóc trắng tung bay, toàn thân phát sáng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, lông mày hơi nhíu lại.  

 

Giữa vùng sáng le lói giống như có một mặt trời đang từ từ nhô lên, soi sáng xung quanh mờ ảo.  

 

“Đại Nhật Thần Giáo, Đại Nhật thiên quyết!”  

 

Ánh mắt của Tần Ninh bình thản nhìn về phía trước.  

 

Biến động dần dần tiêu tan, Thánh Vương, bà Tình, lão Tiết lúc này vẻ mặt hoảng sợ, vừa đi đến trước cửa sinh tử một lần, cho dù có là cảnh giới Hoá Thần thì lúc này vẫn không thể bình tĩnh được.  

 

“Không sao chứ? Thánh Vương!”  

 

Một giọng nói ôn hoà đột nhiên vang lên.  

 

Một hình bóng xuất hiện ở trước mặt mọi người.  

 

“Dương Đỉnh Thiên!”  

 

Nhìn thấy nam tử một thân áo đỏ, vô số võ giả cảnh giới Hoá Thần và cảnh giới Thông Thiên đều kinh ngạc hô lên thành tiếng.  

 

 

chapter content