“Tông chủ!”
Cùng lúc đó, năm vị trưởng lão cùng nhóm đệ tử Lý Nhất Phàm đều chấn động trong lòng.
Tần Ninh xuất hiện rồi!
“Bản tông chủ chẳng qua chỉ bế quan có ba năm, không ngờ lại có người được đà lấn tới, dám giẫm đạp lên Thanh Vân tông của ta, thật sự đúng là không biết sống chết”.
Hai tay của Tần Ninh chắp sau lưng, thản nhiên nói: “Thế nhưng ta cũng khỏi phải mất công đi tìm các ngươi!”
“Nói khoác không biết ngượng!”
Tông chủ Khai Sơn môn Bá Đông Phong hừ một tiếng, quát: “Thằng nhãi to mồm, hôm nay bản tôn sẽ tiêu diệt Thanh Vân tông ngay trước mặt ngươi xem ngươi có thể làm được gì!”
Bá Đông Phong thân là tông chủ của Khai Sơn môn, có tu vi là cảnh giới Thông Thiên 5 bước, thuộc vào hàng ngũ hào cường đương thời, danh tiếng vang dội.
Hôm nay có Thánh Vương Phủ làm chỗ dựa, Tam đại tông môn tề tụ ở đây hoàn toàn không phải sợ gì hết.
Cho dù trời có sập xuống thì vẫn có Thánh Vương Phủ chống đỡ!
“Chỉ là một tông chủ của tông môn hạng hai mà cũng dám đứng trước mặt Thanh Vân tông của ta la lối om sòm?”
Tần Ninh sải bước đi ra, chế giễu nói: “Cũng được, lần này ta xuất quan vốn muốn khiến Cửu U đại lục long trời lở đất, vậy thì bắt đầu từ tông chủ cảnh giới Thông Thiên nho nhỏ là ngươi trước đi!”
Nghe thấy lời này, Bá Đông Phong tức đến mức suýt ói ra máu.
Ông ta đường đường là cảnh giới Thông Thiên 5 bước, khinh thường Cửu U, ngoại trừ những vô địch cảnh giới Hoá Thần ra thì ít người là đối thủ của ông ta, vậy mà lại bị một tên tiểu bối miệt thị như vậy.
“Hôm nay lão tử sẽ lột da ngươi!”
Bá Đông Phong vừa nói xong liền lao thẳng về phía của Tần Ninh.
“Bảo vệ tông chủ!”
Đại trưởng lão thấp giọng hô một tiếng rồi lập tức phóng đến.
“Tránh sang một bên đi!”
Tần Ninh lúc này phất tay một cái, nói: “Ta thân là tông chủ của Thanh Vân tông lại phải để các ngươi bảo vệ, thế thì mặt mũi của Thanh Vân tông để ở đâu hả?”
“Nhưng mà...”
Đại trưởng lão còn muốn nói thêm gì đó nhưng Bá Đông Phong đã lao đến.
Thiên Đạo Nhất lúc này muốn ra tay, nhưng thánh hộ Thần Bắc cứ nhìn ông ta chằm chằm khiến ông ta không thể xuất thủ được.
“Tay Thần Khai Sơn!”
Bá Đông Phong nhìn thấy Tần Ninh vẫn khinh thường trước đòn tấn công của mình thì trong lòng càng tức giận hơn.
Nhưng nhiều hơn thế là mang theo sự đáng thương nhìn Tần Ninh.
Tay Thần Khai Sơn chính là linh quyết truyền thừa của Khai Sơn môn, uy lực mạnh mẽ, hai cánh tay có thể luyện thành cứng rắn như tường đồng vách sắt, không chỉ có sức phòng ngự khủng khiếp mà sức tấn công còn bá đạo hơn, cho dù là một ngọn núi cao ngàn mét cũng có thể đánh sập.
Tần Ninh nếu như có gan dám cản một chiêu này thì chắc chắn phải chết!
“Tay Thần Khai Sơn? Không phải chỉ là hai cánh tay thôi sao, rèn luyện rồi rèn luyện cũng dám gọi là tay thần? Đúng là không biết xấu hổ!”
Tần Ninh lao ra, chế giễu nói: “Ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì mới là tay thần thật sự!”
Bỗng chốc hai tay của Tần Ninh vào lúc này xuất hiện một tầng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, hai cánh tay như hoá thành ngọc bích toả ra ánh sáng thần thánh lóng lánh như phỉ thuý.
“Lôi Hồ Quang!”
Trong chốc lát, một tiếng sấm vang rền phát ra giữa hai cánh tay.
Ầm...
Tiếng sấm vang lên khiến không khí cũng bị rung chuyển.
“Tiểu tử, chịu chết đi!”
Bá Đông Phong lúc này cũng đã nhận ra.