“Thật đó hả?”
“Đương nhiên là thật rồi...”
Rất nhiều đệ tử lúc này cảm xúc dâng trào, vùng đất Cửu U này chính là thiên hạ của võ giả.
Đệ tử tông môn phần lớn đều xuất lực vì tông môn, được tông môn che chở, nhưng rất nhiều tông môn sẽ không vì một đệ tử nào mà gây chiến với bên khác.
Thanh Vân tông dường như lại không như vậy.
Đây mới là phong phạm của tông môn lớn chứ.
“Haha... Một Thanh Vân tông nho nhỏ mà cũng dám điên cuồng như thế à, nghe mà tức cười!”
Đột nhiên có một tiếng cười giễu phát ra.
Một giọng nói chế nhạo lúc này vang lên, những âm thanh xé gió lần lượt vang lên.
Trong nháy mắt, bốn phía Thanh Vân tông xuất hiện rất nhiều người.
Những người đó mặc đồ xanh, ai cũng mang theo kiếm, uy vũ bất phàm.
Đại trưởng lão thấy trận thế này thì kinh ngạc hô lên.
Vạn Kiếm tông, tông môn hạng hai phụ thuộc Thánh Vương Phủ, thực lực mạnh mẽ hơn cả Hàn Quảng cung.
Mà trước mặt mấy trăm người đó, có một người gầy gò đứng vững, khí thế kéo dài, từng cử động đều vô cùng hóa hợp.
“Tông chủ Vạn Kiếm tông – Vạn Kiếm Nhất!”
“Cảnh giới Hóa Thần một chuyển”.
Lúc này, các trưởng lão cùng một vài thành viên cấp cao trong Thanh Vân tông hơi thay đổi sắc mặt.
“Chậc chậc, Thanh Vân tông nho nhỏ mà dám nói những lời ngông cuồng như thế, đúng là mắc cười”.
Một giọng nói lạnh lẽo cũng vang lên, trên không trung cũng có mấy trăm người chạy như bay tới.
“Các chủ Cực Lạc các, Tề Thiên Lạc!”
Tề Thiên Lạc kia tướng mạo không đứng đắn, xấu xí vô cùng, mỉm cười lên nhìn như con chuột, cực kỳ tởm lợm.
Mà cùng với Tề Thiên Lạc, còn có một đám người tiến tới áp sát võ trường bên ngoài đại điện Thanh Vân.
“Bá Đông Phong ta hôm nay liền giết chết đệ tử Thanh Vân tông các ngươi, để xem các ngươi còn bảo vệ thế nào? Khà khà...”
Kẻ cầm đầu kia thân thể uy mãnh, sát khi tỏa ra, khí lực mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy áp bách.
“Bá Đông Phong, tông chủ Khai Sơn môn!”
“Khởi bẩm Lý tông chủ, tứ phía Thanh Vân tông xuất hiện hàng loạt người ngựa của Tam đại tông môn!”
“Thủ vệ phía sau núi đã bị chém giết toàn bộ”.