Phong Thần Châu

Chương 1115: Đó chính là Viêm Khô.  




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Lời này nói ra, cả người Lệ Sinh Phong run rẩy.  

 

Ông ta có một dự cảm không lành.  

 

“Ở trong núi Thận Mộng này, kẻ bị ta giết chắc chắn phải chết. Mà nếu chết dưới nước sông Hồng Huyết, xác thịt không chỉ bị ăn sạch, mà hồn phách cũng sẽ phải chịu luân hồi vô tận, sống và chết, luân hồi không ngừng, hơn nữa dù sống hay chết thì sẽ đều phải chịu sự đau đớn tột cùng!”  

 

Tần Ninh thản nhiên nói: “Ở nơi này, chết, chính là chết thật!”  

 

“Tần Ninh, ngươi nói mà không giữ lời!”  

 

“Thật không?”  

 

Tần Ninh hỏi vặn lại: “So với việc các ngươi nói không giữ lời, thì ta dường như vẫn chưa làm trái lời mình nói đâu. Ta bảo là, sẽ cho các ngươi chết sảng khoái chút. Cái chết này, là tử vong thật. Còn sau khi các ngươi chết có sảng khoái hay không... thì ta cũng đâu có hứa nhỉ!”  

 

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tần Ninh, Khánh Trạch Thiên cùng Lệ Sinh Phong chỉ cảm thấy cơ thể mình căng cứng lại.  

 

Cái người này, nhất định không phải người, mà là ma quỷ, ác ma!  

 

“Rốt cuộc ngươi là ai?”  

 

Khánh Trạch Thiên lúc này dữ tợn vô cùng.  

 

“Ta?”  

 

Tần Ninh nắm chặt tay lại, tiếng nổ tung vang lên, hơn mười thân ảnh rơi vào nước sông Hồng Huyết trong ao máu.  

 

“Ta chính là Tần Ninh, Cửu U Đại Đế!”  

 

Lời nói lãnh đạm quanh quẩn quanh núi, nhưng lại không ai nghe được.  

 


“Cuối cùng cũng biết một ít tin tức liên quan đến việc Minh Uyên bỏ mình. Mộng Các là một trong ba thế lực sát thủ lớn của Cửu U, còn Tuyệt Ninh tông...”  

 

“Cái tên này dường như là đặt ra vì ta thì phải”.  

 

Một lúc lâu sau, Tần Ninh đứng vững ở đỉnh núi, nhìn quanh.  

 

Sau đó, Tần Ninh thở ra, một nụ cười lập tức hiện lên trên khuôn mặt hắn.  

 

“Bỏ đi, không nghĩ nữa, ta sắp được gặp đại ca Kinh Mặc rồi...”  

 

“Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, không có thứ gì quý giá, đẹp đẽ hơn nó cả. Đại ca Kinh Mặc nhất định sẽ thích...”  

 

“Vài vạn năm qua đi, đổi một thân thể khác, đại ca Kinh Mặc chắc sẽ không nhận ra ta đâu nhỉ?”  

 

Tần Ninh lúc này rất lo lắng, giống như một thanh niên mười tám, mười chín tuổi thật sự vậy. Sự trầm tĩnh thường ngày lúc này không còn sót lại chút gì.  


 

“Nên kết thúc hành trình trong rừng Thận Mộng thôi!”  

 

Hắn đi vào rừng Thận Mộng chính là vì sen Cửu Chuyển Thiên Tiên, lúc này đã đắc thủ, còn đạt cảnh giới Thiên Võ bảy biến, là đẹp cả đôi đường.  

 

Đi vào Thiên Thận cung, nguyên bản không phải muốn lấy bảo bối của Thiên Thận cung. Lần này tỉnh dậy, hắn sẽ trực tiếp đến Mặc cốc.  

 

Tần Ninh quyết định xong, chỉ vào mi tâm mình, rồi từ từ biến mất.  

 

Cùng lúc đó, ở bên rìa rừng Thận Mộng.  

 

Hơn mười người lúc này nằm ngang dưới đất.  

 

“Phù phù...”  

 

Bỗng nhiên, một tiếng thở dốc vang lên. Một bóng người cao thẳng tắp trừng lớn hai mắt, cả người đầy mồ hôi.  

 

“Tỉnh rồi...”  

 

Đó chính là Viêm Khô.  

 

Lúc này, sắc mặt Viêm Khô rất khó coi, cơ thể gầy đét dính đầy mồ hôi.  

 

“Tần Ninh, Tần Ninh!”  

 

 

chapter content