Bùm...
Lời này vừa nói ra, giống như một tảng đá lớn ném xuống hồ nước tạo nên một trận sóng to gió lớn.
Sắc mặt của hơn mười võ giả lúc này kinh ngạc sợ hãi.
“Sao có thể như vậy được?”
“Đúng vậy, không phải là chết ở trong rừng Thận Mộng này thì sẽ tỉnh mộng thôi sao, Đỗ Triết đại nhân sao có thể chết được!”
“Không đúng không đúng!”
Đột nhiên một võ giả thấp giọng quát: “Chúng ta đều là tự sát chết nên không bị sao cả, chỉ có duy nhất Đỗ Triết đại nhân là... bị Tần Ninh giết chết!”
Lời này vừa nói ra, cả đám người lập tức rơi vào im lặng.
Người thanh niên cười lên một cái đậm chất tao nhã lịch sự lại có thể... giết chết người ở trong rừng Thận Mộng!
Chuyện này sao có thể chứ!
Chỗ này chính là rừng Thận Mộng do lão nhân Thiên Thận để lại đấy!
Vào lúc vô số võ giả của Đại Nhật Thần Giáo đều tỏ ra sợ hãi thì trên đỉnh núi Thiết Phong, một mình Tần Ninh đối đầu với đám người của ba gia tộc lớn.
Nhìn hơn mười người trước mặt, nét mặt của Tần Ninh lạnh nhạt.
“Nhìn thấy các ngươi là hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương, ta vốn không thuận mắt nhưng vào bên trong Thiên Thận Cung để gặp ông bạn già, tâm trạng của ta tốt nên ta không muốn so đo với các ngươi, thế nhưng các ngươi lại cứ hết lần này đến lần khác tự mình dâng đến tận cửa để ta giết”.
“Tần công tử!”
Viêm Khô lúc này chắp tay nói: “Ngài đã có được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên rồi thì bây giờ có thể để chúng tôi đi được không?”
“Chuyện lúc trước là do chúng tôi không đúng, chúng tôi xin tạ tội với ngài!”
“Tạ tội?”
Trần Ninh cười nhạo nói: “Ba lão tổ của nhà các ngươi nên có di ngôn nếu như hoàng thất của Bắc Minh xuống dốc thì người của Tam Hoàng Thất Vương cần phải giúp đỡ!”
“Nhưng vạn năm trôi qua, ta thấy ba gia tộc của các ngươi sống rất tốt, ngược lại thì hoàng thất càng ngày càng xuống dốc...”
Ba người Viêm Khô, Khánh Trạch Thiên và Lệ Sinh Phong nhìn Tần Ninh.
Tên này vậy mà lại biết rõ ràng mối quan hệ của bọn họ với hoàng thất Bắc Minh!
“Hoàng thất Bắc Minh đắm mình trong truỵ lạc, ba nhà chúng ta đã từng âm thầm ra tay tương trợ thế nhưng Minh gia bọn họ chính là bức tường bùn nhão không thể chống đỡ được!”
“Vậy sao?”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Dùng mấy lời này đi lừa trẻ con còn được, chứ đòi gạt ta mà nghe được sao?”