“Kiếm này trải qua tuế nguyệt, đã sớm thông linh, ẩn chứa kiếm linh. Ao máu này dù có khủng bố cỡ nào thì cũng sẽ không thể hủy được kiếm này!”
Khánh Trạch Thiên kiêu ngạo nói: “Ta dùng kiếm này để hái sen Cửu Chuyển Thiên Tiên kia”.
Rung...
Tức thì, thanh kiếm Thăng Luân kia lóe lên ánh sáng, ánh máu bắt đầu nổi lên.
Ánh máu mạnh mẽ đó còn đậm hơn cả màu máu trong cái ao kia.
Khánh Trạch Thiên đâm kiếm ra, mũi kiếm xuất hiện một ánh hào quang, cũng ngưng tụ ra một kiếm ảnh. Kiếm ảnh màu máu vào lúc này cực kỳ chói mắt.
Khánh Trạch Thiên quát lên: “Ngắt xuống!”
Kiếm ảnh kia lúc này xoay uốn lượn, hướng về một gốc sen Cửu Chuyển Thiên Tiên.
Ầm...
Tiếng trầm thấp lúc này đột nhiên vang lên.
Một dòng nước máu trong ao hóa thành một bàn tay to, trực tiếp chụp lấy kiếm linh kia.
“Không được lui lại, phải ngắt lấy sen Cửu Chuyển Thiên Tiên!”
Khánh Trạch Thiên trầm giọng quát lên.
Kiếm linh kia lúc này cũng không ngừng run rẩy, căn bản không nghe mệnh lệnh.
“Rốt cuộc trong ao máu này có thú gì mà đến cả kiếm linh đều sợ hãi chứ?”
“Cấp bậc Thông Thiên còn bị mất một cánh tay, chắc chắn phải có sự tồn tại gì đó khủng bố”.
“Không lẽ có người đặt cấm chế ở đây?”
“Ai mà biết!”
Lúc này tất cả đều không dám tin.
Răng rắc...
Mà giữa lúc kiếm linh đột nhiên lui lại điên cuồng, nhưng bị Khánh Trạch Thiên bức bách cho không thể lui nữa, huyết chưởng trong ao máu kia liền trực tiếp bóp nát kiếm linh. Thanh kiếm Thăng Luân kia cũng vỡ vụn thành tiếng răng rắc.
Khánh Trạch Thiên kêu lên đau đớn, vội vàng lui lại.
Kiếm Thăng Luân đã hỏng hoàn toàn.
Cảnh này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh giá trong lòng.
Một giọng cười nhạt lúc này đột nhiên vang lên.
Mọi người nghe được thì đều quay ra.
“Tiểu Vũ!”