Phong Thần Châu

Chương 1033: “Bớt giết một vài người lại?”  




 “Cơ duyên của bọn họ đương nhiên là của bọn họ, còn cơ duyên của năm lão già các ngươi thuộc về chính các ngươi!”  

 

Tần Ninh từ tốn nói: “Sắp xếp tốt cho các ngươi thì các ngươi cũng đừng từ chối, nếu phái Thanh Vân không có người cảnh giới Thông Thiên trấn thủ thì sao có thể giống một môn phái hạng hai chân chính được chứ!”  

 

“Còn nữa, mở rộng chiêu mộ thêm một ít đệ tử, mặc kệ cảnh giới tu vi thiên phú như thế nào, thống nhất chia thành đệ tử ngoại môn, sau này sẽ dần dần kiểm tra sát hạch, tâm tính tốt thì mời làm đệ tử nội môn, làm theo những gì ta đã nói lúc trước, tiến hành phân chia đệ tử thành đệ tử nòng cốt, chân truyền, nội môn và ngoại môn!”  

 

“Tông chủ thật sự có cách giúp ta tấn thăng lên cảnh giới Thông Thiên sao?”, ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải lúc này cũng không nhịn được mà hỏi.  

 

“Nói nhảm!”  

 

Tần Ninh mắng: “Ta đã gạt các ngươi bao giờ chưa?”  

 

Nghe thấy lời này, khuôn mặt của năm vị trưởng lão lập tức trở nên vui mừng, đồng thời cũng cực kỳ hiếu kỳ.  

 

Tần Ninh rốt cuộc đã biết gì về bí mật của Thiên Thận Cung mà lại có thể khẳng định chắc nịch sẽ giúp bọn họ đạt đến cảnh giới Thông Thiên?  

 

Nhưng nếu Tần Ninh đã nói có thể thì đương nhiên là có thể rồi.  

 

Dù sao thì kể từ khi Tần Ninh đảm nhiệm chức vụ tông chủ cho đến nay vẫn chưa hề gạt bọn họ.  

 

“Tông chủ!”  

 


Một người đi vào bên trong trại, chắp tay nói: “Bên ngoài có một người trẻ tuổi nói là muốn bái kiến tông chủ”.  

 

“Ồ?”  

 

Tần Ninh phất phất tay, ra hiệu dẫn người vào.  

 

“Vũ Vân Phàm!”  

 

Nhìn thấy Vũ Vân Phàm, Tần Ninh lộ ra vẻ ngạc nhiên.  

 

Xem ra Vũ gia cũng không muốn từ bỏ cơ hội lần này.  


 

“Vân Phàm bái kiến Tần tông chủ!”, Vũ Vân Phàm mỉm cười, cung kính ôn hoà nói.  

 

“Cha ngươi phái ngươi đến đây sao?”  

 

“Ừm!”  

 

Tần Ninh liếc nhìn Vũ Vân Phàm, sau đó nói tiếp: “Vậy hẳn là cha ngươi đã nói cho ngươi biết rồi? Chỉ cần vào bên trong Thiên Thận Cung không đi đến Mặc Cốc thì không cần phải lo lắng về tính mạng!”  

 

“Gia phụ đã dặn dò!”  

 

Vũ Vân Phàm cung kính đáp.  

 

“Sao thế, còn muốn nói gì à?”, nhìn thấy Vũ Vân Phàm không có ý định rời đi, Tần Ninh hỏi.  

 

Nghe vậy, Vũ Vân Phàm mới không khỏi nói: “Cha ta thật ra cũng không nói gì, nhưng Vũ tam gia thì có nhờ vãn bối gửi đôi lời”.  

 

“Bớt giết một vài người lại?”  

 

Tần Ninh lập tức lắc đầu cười, đáp: “Được, ta hiểu ý của Vũ tam gia ngươi rồi. Yên tâm, nếu chúng không động vào ta thì ta cũng không giết làm gì cả”.  

“Vậy vãn bối xin cáo từ!”