Phong Thần Châu

Chương 1007: Điều này có ý nghĩa gì?  




 Cực Thiên Sơn bước ra trực tiếp nhắm thẳng về phía của Tần Ninh.  

 

Trong nháy mắt, một bóng hình quỷ dị lúc này bỗng loé lên lao ra.  

 

Lão Vệ giống như một chiếc lá bay ra nhẹ bẫng, một chưởng trông có vẻ thong thả trực tiếp đánh thẳng về phía của Cực Thiên Sơn.  

 

Thấy cảnh này, Cực Thiên Sơn hừ một tiếng, cũng xuất chưởng lao ra.  

 

Bùm...  

 

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, sau đó xuất hiện một cảnh tượng kì lạ.  

 

Thân ảnh Lão Vệ đứng im như núi, thế nhưng Cực Thiên Sơn lúc này sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi lại phía sau, miệng phun ra từng ngụm máu tươi.  

 

“Cảnh giới hoá thần!”  

 

Trong nháy mắt, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi.  

 

 

 

Thậm chí ngay cả hai người U Hồn, U Quỷ lúc này cũng hơi giật mình.  

 

Lần trước không nhìn thấy lão Vệ thi triển thực lực thật sự, không phát giác ra được khí tức của người này, vậy mà không ngờ rằng lại là cảnh giới hoá thần.  

 

Mà lúc này, sắc mặt của Cực Thiên Sơn khó coi đến cực điểm.  

 

Cảnh giới hoá thần, ở trong Thanh Vân môn nhỏ bé lại có tồn tại một vị cảnh giới hoá thần bất khả chiến bại trấn giữ.  

 

Chuyện này sao có thể được cơ chứ?  

 

Trong toàn bộ vùng đất Cửu U, chỉ có bốn môn phái lớn mới có sự tồn tại của cảnh giới hoá thần bất khả chiến bại, tại sao ở trong Thanh Vân môn lại có chứ?  

 

“Lão Vệ, không cần phải khách khí, trực tiếp giết chết là được rồi”.  

 

Tần Ninh lúc này thản nhiên nói: “Khinh thường Thanh Vân môn ta, không giáo huấn một chút thì còn ra thể thống gì?”  

 

Ngữ khí của Tần Ninh bình thản nhưng trong lời nói lại bộc lộ rõ sự phách lối.  

 

Mà lúc này, rất nhiều đệ tử của Thanh Vân môn đều hưng phấn không thôi.  

 

Trong Thanh Vân môn của bọn họ ấy vậy mà lại có một cảnh giới hoá thần!  

 

Điều này có ý nghĩa gì?  

 

Trông thấy U Động Thiên có ý muốn cầu tình, Tần Ninh hững hờ nói: “Nếu ngươi dám mở miệng nói chuyện thì ta sẽ để lão tổ của ngươi tự tay diệt ngươi!”  

 

Lời này vừa nói xong, cơ thể của U Động Thiên bỗng cứng đờ.  

Lão tổ tông cung kính với Tần Ninh như thế nào ông ta đương nhiên nhìn ra được.