Phong Thần Châu

Chương 1005: “Đô Tiền sư huynh chính là do bọn chúng giết!”  




 Thấy cảnh này, Cực Thiên Sơn hoàn toàn ngây ngốc.  

 

Đường đường là tông chủ U Minh Tông, U Động Thiên danh tiếng hiển hách trên Cửu U Đại Lục bây giờ lại khép nép trước Tần Ninh, một tên chỉ là tông chủ nhỏ của một tông môn hạng ba, khách sáo đến mức khiến người khác phải sôi máu?  

 

“Như thế là xong sao?”  

 

Tần Ninh lúc này hừ lạnh một tiếng nói: “Cứ xem như người là do Thanh Vân môn của ta giết, thì đánh trống khua chiêng giết đến tận cửa Thanh Vân môn của ta, còn trói đệ tử Thanh Vân môn của ta lại, khoản này không thể tính như vậy được!”  

 

Bấy giờ, U Động Thiên nhìn về phía Cực Thiên Sơn quát: “Còn không mau thả người ra!”  

 

“Thả người, thả người...”  

 

Cực Thiên Sơn bây giờ cũng rất sững sờ.  

 

Hơn mười đệ tử của Thanh Vân môn sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là đã bị doạ không nhẹ.  

 

U Động Thiên nói thêm: “Lần này là phái Thiên Sơn lỗ mãng, ta thay mặt phái Thiên Sơn lập ra lời hứa bồi thường cho Thanh Vân môn một trăm vạn linh thạch”.  

 


Một trăm vạn!  

 

Nghe thấy lời này, Cực Thiên Sơn suýt chút nữa tắc thở.  

 

Một trăm vạn linh thạch có ý nghĩa như thế nào? Đủ để cho đệ tử phái Thiên Sơn của hắn ta tu luyện một năm đấy.  

 

Đùa cái gì vậy!  

 

“Còn không mau đưa!”, U Động Thiên nhìn Cực Thiên Sơn, lại quát lên lần nữa.  


 

Bị U Động Thiên nhìn chằm chằm, Cực Thiên Sơn đành nghiến răng lấy ra một chiếc nhẫn không gian.  

 

“Chỗ này có một trăm vạn linh thạch...”  

 

Lời này vừa nói ra, Cực U Sơn có thể cảm nhận rõ được trái tim mình đang rỉ máu, hắn ta vốn định dùng linh thạch để mua hàn nguyên thạch, bây giờ... mất hết tất cả rồi.  

 

“Tông chủ!”  

 

Đột nhiên, một đệ tử Thanh Vân môn tức giận hét lớn: “Đô Tiền sư huynh chính là do bọn chúng giết!”  

 

Hả?  

 

“Tuy phái Thiên Sơn của ta giết chết một đệ tử của Thanh Vân môn ngươi, thế nhưng tên đệ tử đó cũng giết chết một đệ tử của phái Thiên Sơn ta”.  

 

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Tần Ninh càng thêm lạnh lẽo.  

“Ta mặc kệ người của ngươi chết rồi hay chưa chết!”